Ở tuổi 35 tôi vẫn không muốn hạ tiêu chuẩn chọn chồng

17/12 00:00
 

Người kinh tế tốt thì không tâm lý và ga lăng, người tôi rung động lại có gia đình hoặc nhiều khác biệt.

Tôi là cô gái vui vẻ, ít biểu hiện sự tiêu cực nhưng cứ đến dịp cuối năm, lòng lại gợn sóng, hay buồn phiền, bất an, lo sợ đan xen cảm giác thất bại về bản thân. Cuối năm là thời điểm mỗi người thường tổng kết thành quả suốt năm qua và chuẩn bị đón năm mới, đoàn tụ gia đình. Còn tôi, năm nay vẫn như năm cũ, độc thân tuổi 35, chưa tích lũy được tài sản gì. Ở tuổi này, tôi không còn bị ảnh hưởng bởi nhận xét của người khác như sao chưa lấy chồng, gái ế hoặc tủi thân khi thấy bạn bè đã có gia đình, con cái. Tôi đã quen thuộc với cuộc sống độc thân, tự tìm thú vui khi ở một mình. Điều tôi lo lắng là tương lai 10 năm, 20 năm sắp tới, liệu có hối hận khi đối diện với tuổi già hiu quạnh?

Vài năm nay cho đến hiện tại, tôi có hẹn hò với vài chàng trai nhưng khi họ muốn tiến xa hơn thì bản thân chưa sẵn sàng để bước vào mối quan hệ nghiêm túc và kết hôn. Tôi cảm thấy chưa đủ cảm xúc, niềm tin và sự an toàn từ họ. Có người nhiệt tình theo đuổi, quan tâm săn sóc tôi từng chút một nhưng tài chính chưa đủ tốt. Người kinh tế tốt thì không được tâm lý và ga lăng. Người làm tôi rung động thì đã có gia đình hoặc quá nhiều khác biệt. Nhiều người nói rằng tại sao tôi xinh đẹp, tốt tính, dễ thương mà vẫn chưa có bạn trai? Mẹ bảo do tôi kén chọn quá nhưng cô gái nào cũng đều mong muốn có anh chồng tử tế, giỏi giang, là chỗ dựa cho vợ con. Tôi cũng không ngoại lệ và luôn cố gắng nâng cấp bản thân để không phải hạ tiêu chuẩn chọn bạn trai.

Tôi luôn quan tâm ngoại hình, làm việc chăm chỉ để có một chỗ đứng vững trong công ty mà không lo bị sa thải. Với thu nhập gần 30 triệu đồng mỗi tháng, tôi có cuộc sống tương đối thoải mái, hỗ trợ ba mẹ tiền sinh hoạt phí hàng tháng. Có lẽ công việc của tôi ổn định nhất nhà và tôi còn độc thân nên luôn gánh nhiều chi phí cho ba mẹ hơn anh em trai. Vì thế tôi không tích lũy được gì nhiều, cũng không giỏi đầu tư. Bạn thân nói tôi rộng lượng quá, cứ nghĩ cho người khác hơn mình nên luôn thiệt thòi. Người nhà khó khăn cần 50 triệu đồng hay 100 triệu đồng, tôi đều cho mượn dù biết còn lâu họ mới trả. Nhiều lúc tôi dặn lòng phải cứng rắn hơn nhưng không thể làm ngơ khi thấy người thân của mình vất vả, hay bà con than khó than khổ mà mình không giúp dù chỉ chút ít.

Tôi không có tích lũy lại càng không dám thay đổi công việc để tăng thu nhập. Đó là lý do khiến tôi sợ kết hôn với một người chưa có nhà hoặc đang mua nhà trả góp. Tôi không muốn bước vào cuộc hôn nhân mà mình mất đi cơ hội chăm sóc ba mẹ, tài chính chưa đủ tốt để con cái có cuộc sống đủ đầy. Tôi vẫn hơn nhiều cô gái đã có gia đình, không lo được ba mẹ lại còn làm phiền họ; thế nhưng ba mẹ vẫn muốn tôi kết hôn giống những người ấy, dù biết con sẽ khổ nhưng mặc kệ, kết hôn trước đã.

Chị đồng nghiệp giục tôi hạ tiêu chuẩn và lấy chồng gấp vì cứ duy trì tình trạng này, tôi sẽ khổ về sau khi ba mẹ không còn; lúc đó tôi không tài sản, không thừa kế thì sẽ sống trong cô độc và chỉ đủ ăn. Tôi thật sự khó hiểu, không đồng tình với họ nhưng đôi khi lại lúng túng khi nghĩ về tương lai 10-20 năm sau nếu mình không kết hôn. Tôi nên tiếp tục chờ đợi và tìm kiếm nửa kia của mình hay hạ tiêu chuẩn để nhanh lấy chồng hơn? Rất mong quý độc giả cho tôi lời khuyên.

Hạ Quyên

Đọc bài gốc tại đây.