Anh không rời đi hoàn toàn, luôn trong ký ức của tôi

26/12 13:00
 

Tôi sẽ mang theo tình thương và nỗi nhớ ấy, sống tử tế, tiếp tục tin rằng phía trước vẫn có cầu vồng, dù đôi khi rất mệt.

Giáng Sinh năm nay đến rất khẽ nhưng mang theo một nỗi buồn sâu. Tôi từng ước ao có một ngày viết lời cảm ơn báo VnExpress vì đã cho chúng tôi gặp nhau. Cuối cùng, tôi lại viết những dòng này như một cách để tưởng nhớ về anh, người đàn ông mà tôi hay gọi đùa là "anh già", chỉ vì anh hơn tôi nhiều tuổi. Chính khoảng cách tuổi tác ấy từng khiến tôi do dự, thậm chí nhiều lần từ chối, rồi chúng tôi có chung đức tin. Đôi khi, chỉ cần cùng một niềm tin, người ta đã có thể mở lòng với nhau dễ dàng hơn.

Anh ở gần nơi tôi làm việc, gần cả nhà thờ nơi tôi sinh hoạt. Thế là từng chút một, anh kiên trì đi lễ cùng tôi, lắng nghe tôi than thở những mệt mỏi thường ngày, hiện diện âm thầm nhưng bền bỉ. Tôi, người phụ nữ đã mạnh mẽ suốt nhiều năm, quen tự lo cho mình, quen gồng gánh mọi thứ. Vậy mà có lúc, tôi nhận ra mình chỉ muốn được nương tựa. Anh đã ở đó, dịu dàng, chậm rãi, thương tôi như một điều rất tự nhiên. Anh chiều tôi như con gái nhỏ, lo tôi đi làm về muộn, sợ tôi lười rồi bỏ lễ nên tuần nào cũng qua đưa đón cùng đi nhà thờ. Tôi đã nghĩ, sau những tháng ngày một mình, cuối cùng cũng tìm được một bờ vai.

Cuộc đời vốn không đi theo những điều ta mong. Khi chúng tôi nghĩ đến hai chữ "danh phận", anh phát hiện mình mắc bệnh. Căn bệnh đến bất ngờ và tàn nhẫn. Tôi nhớ rất rõ cảm giác lúc biết tin, chỉ biết khóc. Thương anh, cũng thương cho chính mình, cho một mối duyên đến muộn và ngắn ngủi đến thế. Anh thì khác, chọn đối diện, phẫu thuật rồi hóa trị. Đau đớn và mệt mỏi nhưng lúc nào anh cũng nói: "Anh ổn" chỉ vì sợ tôi lo.

Giáng sinh năm ngoái, chúng tôi vẫn còn cầu nguyện cùng nhau. Khi đó, tôi tin rằng chỉ cần còn hy vọng, chúng tôi sẽ còn thời gian. Rồi điều tôi lo sợ nhất cũng đến. Những ngày anh nằm viện là những ngày tôi sống trong lo âu và bất lực. Tôi không dám nói ra những suy nghĩ tiêu cực, chỉ mong anh yên lòng mà chữa bệnh. Rồi tôi phải học cách đối diện với sự mất mát.

Giờ đây, tôi trở lại với cuộc sống thường ngày, vẫn công việc, trách nhiệm, những áp lực quen thuộc. Tôi còn cha mẹ già cần chăm sóc, buộc phải tiếp tục mạnh mẽ, tiếp tục sống trọn phần đời còn lại. Thế nhưng có những buổi tối, nhất là vào ngày nghỉ lễ, nỗi trống trải lại hiện lên rất rõ. Người ta nói thời gian sẽ làm dịu đi nỗi đau, có lẽ đúng. Nhưng có những người không rời đi hoàn toàn, họ chỉ chuyển sang ở trong ký ức, trong những lời cầu nguyện.

Nếu anh đang ở một nơi bình an hơn, tôi mong anh hãy cầu nguyện và chúc lành cho tôi. Còn tôi, sẽ mang theo tình thương và nỗi nhớ ấy, sống tử tế và tiếp tục tin, dù đôi khi rất mệt, rằng phía trước vẫn có cầu vồng, yêu thương chưa bao giờ rời xa.

Phương Nhi

Đọc bài gốc tại đây.