Bị chồng tát trước mặt nhiều người vì tôi đánh chửi con tự kỷ

17/12 11:00
 

Khi cháu gào khóc quá lâu, không thể dỗ nín được, tôi sẽ đánh và chửi cháu rất nặng.

Tôi kết hôn hơn 5 năm, có hai con: bé trai 5 tuổi, bé gái 2 tuổi. Bé trai đầu bị tự kỷ, may mắn là bé gái đến thời điểm hiện tại vẫn nhanh nhẹn và đang tập nói. Tôi thật sự mệt mỏi vì bé đầu. Cháu bị tự kỷ, chậm nói. Vì không thể diễn đạt ý muốn bằng lời nói nên cháu chỉ khóc và gào thét. Gia đình tôi đã rất nhiều lần vợ chồng, mẹ con cãi nhau, chửi nhau vì cháu. Tôi là mẹ nên bị chê trách nhiều hơn.

Chúng tôi vừa xây nhà, chồng đang lo vay mượn để trả nợ. Chồng không chăm sóc gì nhiều cho con cái, chỉ ôm hôn. Chúng tôi ở trên đất hương hỏa nhà chồng, nhà còn mẹ chồng, đất đứng tên chồng. Tôi đi làm văn phòng, đóng góp một nửa chi phí sinh hoạt của gia đình cùng chồng.

Chính vì vậy, khi cháu gào khóc quá lâu, không thể dỗ nín được, tôi sẽ đánh và chửi cháu rất nặng. Tôi biết sẽ có người chê trách tôi, nhưng thật sự đó là một trong những cách để tôi giải tỏa và cũng là cách để tôi phần nào thể hiện với chồng và mẹ chồng. Tôi không cãi láo hay hỗn gì, nhưng mẹ chồng và tôi không hợp tính nhau.

Tôi không hay để bụng nên cũng thoải mái, dễ sống, nhưng mẹ chồng thì hay càu nhàu, giọng điệu nói chuyện dễ gây ức chế cho tôi. Tôi từng nói với chồng rằng: "Nếu không phải là đứa dễ tính, hay quên như em làm vợ anh, cô gái khác chắc không ở được với mẹ anh". Tất nhiên đó là cảm nhận từ phía tôi, còn mẹ chồng chắc cũng đánh giá gì đó về tôi, nhưng tôi không quan tâm. Miễn là tôi không mở miệng hỗn láo trực tiếp với mẹ chồng hay anh em nhà chồng là được.

Tôi hạn chế tối đa nói chuyện với họ. Nhưng để đánh giá một cách khách quan, đúng là tôi không phải người khéo ăn nói, hay ít nhất là do tông giọng của tôi cứng, nói chuyện không mềm dẻo. Cách giao tiếp của tôi không nhu mì, mềm mại. Biết nhược điểm của mình nên tôi rất ít nói, chỉ nói khi cần, nên hay bị đánh giá là ít nói, trầm tính...

Sự việc là hôm qua, con trai tôi đang xem YouTube, sau đó cháu chuyển kênh hay gặp chuyện gì đó không vừa ý, nói chung là có chuyện xảy ra khiến cháu gào khóc, dỗ mãi không nín. Tôi đã đánh và chửi cháu. Lúc đó mẹ chồng bế cháu, trong nhà có một người khách và chị chồng. Tôi chửi cháu nhưng nói hơi tục một chút. Chồng xông vào tát tôi, nói rằng: "Tao chưa từng động tay đánh vợ, nhưng hôm nay mày không biết là có khách à mà ăn nói như thế?". Lúc đó tôi không để ý là có khách và cũng đang mất kiểm soát.

Vấn đề ở đây là tôi đang vô cùng phẫn nộ, vì người ta nói "có lần một sẽ có lần hai". Hôm qua chồng đã đánh tôi, tôi sợ sẽ trở thành tiền lệ. Bây giờ nếu ly hôn chỉ vì chuyện này cũng chưa đến mức đó nhưng thật sự tôi không muốn để mọi chuyện trở lại bình thường như trước đây nữa. Tôi muốn nó trở thành một lằn ranh. Tôi biết tất cả có lẽ là nghiệp quả của tôi phải chịu. Về việc cháu bé tự kỷ, tôi đã cho cháu đi học can thiệp gần hai năm nay. Đến thời điểm hiện tại, cháu đã biết nói, hỏi thì nói được những từ đơn, từ đôi và nói theo nhưng chưa thể giao tiếp như người bình thường.

Tôi cảm thấy xấu hổ và mất mặt khi bị chồng đánh trước mặt nhiều người. Mong được mọi người chia sẻ hoặc cho tôi lời khuyên. Tôi xin chân thành cảm ơn.

Yên Chi

Đọc bài gốc tại đây.