Không hợp nhau nhưng chúng tôi chưa dám chia tay

23/12 09:20
 

Chúng tôi vẫn ở lại, vì tình cảm tích lũy qua năm tháng không dễ buông.

Chúng tôi yêu nhau gần năm năm. Ngần ấy thời gian đủ để đi qua những giai đoạn quan trọng nhất của tuổi trẻ: ra trường, chật vật xin việc, những tháng lương đầu tiên không đủ chi tiêu, rồi dần ổn định hơn. Chúng tôi không ồn ào, không cãi vã lớn, cũng chưa từng có người thứ ba. Nhìn từ bên ngoài, ai cũng nghĩ đây là một mối quan hệ an toàn.

Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, chúng tôi không thật sự hợp nhau. Sự không hợp đó không bộc lộ ngay từ đầu, mà lộ ra từng chút một khi cả hai bắt đầu nghĩ nghiêm túc đến chuyện lâu dài. Tôi thích cuộc sống gọn gàng, riêng tư, ít ràng buộc. Anh lại quen với nếp sống gia đình đông người, nhiều trách nhiệm, nhiều bổn phận phải gánh. Những câu chuyện về sau này thường kết thúc bằng im lặng, không phải vì hết chuyện để nói, mà vì cả hai đều biết nói ra cũng không giải quyết được gì.

Có những việc rất nhỏ nhưng khiến tôi suy nghĩ nhiều. Cách anh nhìn nhận chuyện tiền bạc, chuyện chăm sóc bố mẹ, chuyện con cái sau này. Không ai sai, chỉ là mỗi người đứng ở một vị trí khác. Tôi hiểu anh không thể thay đổi, cũng như anh hiểu tôi không dễ thích nghi. Nhưng rồi chúng tôi vẫn ở lại, vì tình cảm tích lũy qua năm tháng không dễ buông.

Tôi từng nghĩ đến chia tay, không phải trong lúc giận dỗi, mà là những buổi tối rất bình thường, khi nằm cạnh nhau mà trong đầu chỉ toàn câu hỏi. Nếu tiếp tục, liệu cả hai có phải gồng mình sống theo cách của người kia? Nếu dừng lại, liệu có đủ can đảm để làm lại từ đầu, khi tuổi không còn trẻ và tình cảm đã đặt quá nhiều vào mối quan hệ này?

Chúng tôi không ai nói lời rời đi. Có lẽ vì cả hai đều sợ. Sợ làm tổn thương người kia, sợ mất đi một người đã quen thuộc trong cuộc sống, sợ cảm giác trống trải sau chia tay. Chúng tôi cứ thế ở bên nhau, yêu theo cách cầm chừng, hy vọng ngày nào đó mọi thứ sẽ tự ổn. Nhiều lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, mông lung. Mong được mọi người chia sẻ.

Mai Linh

Đọc bài gốc tại đây.