Khi tôi mất tất cả, vợ vẫn ở bên

25/10 18:00
 

Chính sự bình yên của cô ấy giữa bão giông giúp tôi nhìn lại mình, hiểu mất mát không đáng sợ bằng mất niềm tin và lòng nhân hậu.

Cuộc đời tôi chưa bao giờ dễ dàng. Tôi đi lên từ những ngày cơ cực, từ đôi bàn tay trắng và niềm tin rằng chỉ cần cố gắng đủ trời sẽ không phụ người có tâm. Mỗi thành quả đạt được đều thấm đẫm mồ hôi, nước mắt, cả những lần lặng lẽ đứng dậy sau thất bại. Tôi dành cả thanh xuân để học tập, làm việc với những mơ ước, tham vọng cao lớn. Để rồi tôi có được nhiều thành công không hề nhỏ khi tuổi đời còn trẻ: sự nghiệp, mối quan hệ, nhà cửa, tài sản tích lũy.

Tôi từng nghĩ, sống là để cho đi. Tôi từng tham gia chia sẻ, đào tạo cho nhiều thế hệ trẻ về định hướng tương lai, niềm tin và động lực. Tôi từng giúp đỡ nhiều người khi họ gặp khó khăn, kết giao với người khác bằng tấm chân tình không vụ lợi, từng cùng bạn bè gánh vác, thậm chí cứu lấy công ty của họ khỏi sụp đổ khi họ cầu cứu tôi mà không một tờ giấy làm bằng chứng. Tôi từng tin vào những mối quan hệ kết nghĩa tới nỗi đem những gì mình có để giúp họ, đứng ra vay nợ giúp họ vì uy tín của bản thân.

Rồi tôi lại là người bị gạt bỏ, đánh mất gần như tất cả tiền bạc, tài sản, niềm tin; họ trốn chạy mang theo mọi thứ của tôi. Người khác thì vẫn ở đó, sống nhởn nhơ còn buông lời thách thức. Có lúc tôi muốn làm việc ác, đưa họ vào tù hoặc dùng biện pháp mạnh, nhưng mỗi khi nhìn thấy con cái họ tuổi ăn tuổi học, tôi lại chùn bước. Tôi tự nhủ có lẽ họ rơi vào đường cùng nên mới làm vậy. Chỉ trong một năm ngắn ngủi ấy, mọi thứ như đổ ập xuống: khó khăn, bệnh tật, tai nạn, kiện tụng... có lúc tôi tưởng như không còn đường để thở. Tôi vẫn không thể than vãn cùng ai.

Bố mẹ, người thân, không một ai biết cho tới khi tôi cấp cứu trong bệnh viện vì tai nạn. Thế nhưng giữa tất cả những điều đó, tôi vẫn còn một điều vô giá: người vợ tuyệt vời. Cô ấy không oán trách, không than phiền, chỉ lặng lẽ ở bên, nắm tay khi tôi yếu lòng nhất. Chính sự bình yên của cô ấy giữa bão giông giúp tôi nhìn lại mình, để hiểu rằng mất mát không đáng sợ bằng việc đánh mất niềm tin và lòng nhân hậu. Ngoài ra bên cạnh tôi còn có đứa con thơ còn dại và cô công chúa còn trong bụng mẹ. Dường như tôi được tiếp thêm sức mạnh để đứng dậy bước tiếp.

Ngày tôi chạy theo bao danh vọng, tiền bạc, cô ấy vẫn không nghi ngờ, luôn tin tưởng và chưa bao giờ đòi hỏi. Để rồi khi tôi mất tất cả, cô ấy vẫn bên cạnh, động viên. Cô ấy biết rằng, tôi làm mọi việc cũng vì tương lai vợ con và con đường tôi đi là phù hợp. Có lẽ tôi đã phạm sai lầm trong nhiều thứ quan trọng và cái giá phải trả là rất lớn. Tôi đã chọn buông bỏ tất cả: danh vọng, địa vị, những thứ từng khiến mình tự hào. Tôi học cách xem nhẹ mọi điều, đối diện với chính mình, kiểm soát cảm xúc, giữ cho tâm hồn luôn bình an. Chỉ khi mất hết, con người ta mới thật sự biết mình còn lại gì.

Giờ đây, tôi bắt đầu lại từ đầu, sẵn sàng đi làm thuê, không còn là người chạy theo đỉnh cao mà là người biết mỉm cười dù cuộc đời vẫn còn nhiều giông gió, hướng về phía trước. Sau hai năm, tuy không còn được như trước nhưng mọi thứ đã ổn định, cuộc sống tốt hơn cho vợ con. Tôi tin, mọi đau đớn đều có ý nghĩa, những gì đã qua chỉ khiến tôi mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn, biết ơn hơn với những gì còn lại. Tôi vẫn luôn nỗ lực hết mình, không ngừng học hỏi, hoàn thiện và tất nhiên luyện bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, nghị lực hơn để hướng tới những gì tốt đẹp nhất của cuộc sống.

Mình phải tốt thì những người thân xung quanh mới trở nên tốt hơn. Cuộc sống luôn có nhiều điều để chúng ta lựa chọn, tôi chọn là chính mình, không thay đổi con người trước đó, bên cạnh việc tiếp tục đứng lên và bước tiếp. Chỉ là trang bị thêm cho mình một chút phòng bị lòng người, luôn tin vào cuộc sống vẫn còn nhiều điều tốt đẹp và đáng sống phía trước.

Hữu Nghĩa

Đọc bài gốc tại đây.