Muốn một mái ấm nhưng sợ yêu

07/05 17:34
 

Dù ngụy biện bao nhiêu lần đi nữa cũng chẳng có ai trên đời lại không muốn yêu thương một người và được người ấy yêu thương hơn hết thảy.

Thế nhưng sau vài lần đổ vỡ, dường như sự dũng cảm để đến với một người ngày càng thu hẹp, có những ngày tôi yếu lòng, cũng muốn được dựa vào ai đó thủ thỉ, nhưng nghĩ về chặng đường để đến với một người lại thấy khó khăn biết mấy. Có những đêm ngồi buồn, tôi tựa lưng vào tường, ngẩn ngơ ngắm nhìn những ngôi sao xa trên nền trời đen huyền, lòng bỗng thấy cô đơn. Những lúc ấy, trong lòng thực muốn khóc, tôi thèm lắm một người bên cạnh để xoa dịu những thương tổn trong cuộc sống.

Cuộc sống của một người độc thân như tôi, từng đổ vỡ trong tình yêu giờ chỉ xoay quanh bạn bè, công việc, hoặc những ngày gió một mình lang thang ngoài đường. Ai từng có cảm giác này chưa? Thực lòng tôi rất muốn được người khác quan tâm, nhưng khi nhận được sự quan tâm ấy lại đáp trả bằng sự lo lắng. Đôi khi tôi rất muốn tâm sự cùng ai đó nhưng tìm khắp danh bạ, mạng xã hội chẳng có lấy một người tin tưởng để than ngắn thở dài.

Tôi rất sợ, sợ cảm giác bắt đầu, sợ những bất đồng, những dằn vặt, những lần cãi nhau lại thêm nhiều lần tổn thương. Tôi lại sợ quá quen đối với sự tồn tại của người ấy rồi họ lại ra đi như chưa từng xuất hiện. Tôi sợ mình không đủ tốt, không đủ thông minh, không đủ quan trọng với họ để có thể níu giữ người ấy ở lại bên mình. Tôi sợ cả sự phản bội. Tôi từng nước mắt ướt mi, khó khăn khổ sở đếm từng ngày để quên đi năm tháng cũ, con người cũ, lòng cũng vơi đi nhiều mạnh mẽ. Yếu đuối lắm chứ, nhưng phải luôn tự bảo vệ chính trái tim mình. Vì thế thà cứ vô tâm, cứ lạnh lùng, thà phụ người chứ không muốn người phụ ta, tôi chọn lấy cô đơn.

Cô đơn là khi bạn bè đều có một nửa của mình, một mái ấm hạnh phúc thì tôi lại vùi đầu vào công việc, càng bận rộn càng tốt bởi chỉ cần rảnh rỗi một giây phút nào là lại thấy mỏi mệt. Thà không có thời gian nghĩ đến tình yêu còn hơn là lúc dành thời gian cho tình yêu nhưng kết quả chẳng mang đến cho mình niềm vui, sự rạng rỡ. Cô đơn, dường như từ lâu đã gắn bó với cuộc sống của tôi. Ngồi đọc sách giữa một quán cà phê xa lạ, xung quanh là những con người mình chẳng quen, vậy là thấy cô đơn. Đi giữa một đám người sôi nổi nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng khó tả, vậy là cô đơn. Cô đơn là khi thấy gió mùa bắt đầu về rồi, nhìn xuống bàn tay vẫn chưa có một bàn tay đan cài, nhìn tin nhắn điện thoại vẫn không có ai hỏi han, an ủi.

Cần lắm, thèm lắm một người bên cạnh để mà vứt bỏ hết sự cứng rắn trong lòng, nói hết với ai đó rằng chẳng muốn một mình nữa đâu. Đáng thương nhất của đời người có lẽ là chẳng thể có một người đồng hành cùng mình đến khi già. Chỉ mong ước có một người đủ kiên nhẫn, đủ bao dung, đủ thấu hiểu để cùng mình vượt qua tất cả, để những vết sẹo thương tổn được chữa lành, để lòng thật bình yên mà nắm tay người đi qua giông bão. Mong rằng sau giông bão, sẽ là những vạt nắng dịu dàng.

Hồng Ngọc

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Đọc bài gốc tại đây.