Người thân không chịu nghĩ cho tôi chút nào, hễ góp ý là lại cho rằng tôi kiếm chuyện, trong khi tôi là người 'giúp' họ về ở nhà tôi.
Tôi đang sống với mẹ yên ổn thì người thân (họ hàng) chuyển đến. Lúc đầu mẹ không cho vì một vài tật xấu trước đây của người này và vì một số lý do tế nhị. Rồi vì người này đi làm trên thành phố mà nhà ở dưới Hóc Môn nên mỗi lần đi về hơi xa, cộng thêm phải làm từ 16h đến sáng hôm sau nên đi về khó khăn, tôi âm thầm tiếp tay cho người thân này. Nghĩa là tối người này đi làm về là tôi ra mở cửa, cũng từ đây mọi chuyện xảy ra.
Các bạn cứ thử tưởng tượng, tôi có con nhỏ, buổi sáng vẫn phải dậy chăm sóc con, trong khi tối ngủ không được, còn người thân sáng về là được ngủ bù. Thế nhưng người này có hành động kiểu: đi làm đêm về nhưng không chịu nghỉ ngơi luôn, làm gì cũng ầm ĩ. Đã 2-3h sáng mà vừa ăn vừa xem tivi hoặc chơi game, ăn xong không chịu đi lên phòng liền mà còn ngồi coi tivi hoặc chơi game cả chập (theo như người đó nói là để tiêu cơm). Phòng tôi ở dưới nhà, lại không kín nên mọi hành động khua chén, kéo ghế, xem tivi của người thân, tôi đều bị ảnh hưởng vì trong đêm mọi thứ rất vang.
Tôi đã nói, nhắc nhiều lần nhưng mọi thứ vẫn vậy, chẳng thay đổi (chỉ đổi địa điểm từ trước ra sau, trong khi phòng tôi ở giữa). Thiết nghĩ, người thân đó có nuôi mình đâu, nhưng nếu sức khỏe mình yếu đi thì ai sẽ là người lo cho con mình và mình đây? Tôi không chịu được nữa, bắt đầu lên tiếng gay gắt, người thân lại nói tôi kiếm chuyện, sống ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Nếu không ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, việc gì tôi phải nói. Người thân không chịu suy nghĩ cho tôi chút nào, hễ nói là lại cho rằng tôi kiếm chuyện. Trong khi chính mình là người lúc đầu tiếp tay cho người đó về ở, rồi đêm hôm đang ngủ bị gọi dậy để mở cửa gần hai tháng trời.
Gối của tôi đang nằm, người đó lấy, tôi cũng im đi mua gối khác. Đến bàn chải đánh răng họ cũng lấy của tôi, tôi phải đi mua cái khác. Tôi đã nhịn rồi nhưng vì giấc ngủ của mình không thể nào cứ tiếp diễn như vậy hoài được nên mới lên tiếng. Gần hai tháng trời bị giật mình nửa đêm hoài nên giờ tôi ngủ rất chập chờn, sáng ra là đầu quay quay, hay cáu bẳn.
Người thân không chịu hiểu, vẫn cứ vậy, còn hâm lên, đánh tôi nữa, kêu tôi kiếm chuyện. Tôi thấy trong suy nghĩ của người đó là: "Công việc của tôi vậy nên bạn phải chịu. Nhà vang nên tối tôi mà làm gì thì vang là chuyện bình thường thôi, bạn không được nói". Tôi rất ức chế mà không biết cách giải quyết sao (không có phòng khác để đổi, phòng không thể làm lại cho kín). Mong mọi người chia sẻ với tôi.
Ngọc Quỳnh
Đọc bài gốc tại đây.