Những trải nghiệm đầu đời khi ghi hình Talkshow - từ lúng túng đến chuyên nghiệp - đã trở thành nền móng cho hành trình làm nghề báo đầy cảm xúc.
Những trải nghiệm đầu đời khi ghi hình Talkshow - từ lúng túng đến chuyên nghiệp - đã trở thành nền móng cho hành trình làm nghề báo đầy cảm xúc.
Phạm Vũ Linh - từ khung hình đầu tiên đến hành trình không quên
Mặc dù đã qua hơn 3 năm làm việc tại Trung tâm Truyền thông đa phương tiện - Báo Lao Động, nhưng tôi vẫn không khỏi bồi hồi mỗi khi nhớ lại những buổi ghi hình Talkshow đầu tiên. Cảm giác khi đó - hồi hộp, áp lực, háo hức - dường như vẫn còn vẹn nguyên như ngày nào. Năm ấy tôi vừa tròn 25 tuổi, mang theo nhiệt huyết và sự non nớt bước vào căn trường quay được coi là "trái tim" của Trung tâm, nơi sản xuất ra những chương trình bản tin, Talkshow, tọa đàm có sức lan tỏa mạnh mẽ.
Ghi hình Talkshow - thoạt nghe tưởng chỉ là việc ghi lại một cuộc trò chuyện giữa hai hay nhiều người. Nhưng phía sau chiếc màn hình nhỏ mà quý độc giả theo dõi lại là cả một hệ thống vận hành phức tạp và khắt khe. Là một người làm sản xuất, tôi phải đảm đương gần như tất cả các khâu - từ bố trí ánh sáng, setup máy quay, căn chỉnh âm thanh, lựa chọn vị trí ngồi, cho đến việc dự trù mọi tình huống phát sinh có thể xảy ra. Mỗi buổi ghi hình là một lần “ra trận” mà tôi buộc mình phải giữ vững tâm lý, kiên nhẫn, cẩn trọng và chuyên nghiệp.
Tôi vẫn nhớ như in talkshow đầu tiên mình phụ trách. Đó là một buổi chiều muộn, khách mời là một chuyên gia nổi tiếng và khá khó tính. Trường quay chương trình Cafe chiều thứ Bảy của chúng tôi được đặt trên trụ sở Hàng Bồ chỉ vỏn vẹn chưa đầy 30m2, nhưng trong đó là cả một thế giới thu nhỏ của truyền hình: Máy quay, đèn led, micro, dây dợ chằng chịt. Tôi cẩn trọng kiểm tra từng chi tiết nhỏ - vị trí máy, đèn hắt, đường âm thanh, thậm chí cả tách nước đặt trước mặt khách mời cũng được căn chỉnh sao cho không vướng khung hình.
Ấy vậy mà chỉ vài phút sau khi bắt đầu ghi hình, tín hiệu âm thanh của MC báo lỗi không thu được tiếng. Tôi thoáng hoảng loạn, tay run lên cắm lại đường dây tín hiệu. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận rõ áp lực của hai chữ “trách nhiệm”.
May mắn là sự cố được khắc phục nhanh chóng, nhưng suốt buổi quay hôm đó, mồ hôi tôi không ngừng túa ra lạnh toát. Mọi chuyển động của máy quay, mọi câu hỏi của MC, mọi biểu cảm của khách mời - tôi đều dán mắt theo dõi qua màn hình preview như thể nín thở. Chỉ đến khi tiếng chào kết của MC vang lên, tôi mới dám thở phào.
Giờ đây, mỗi khi bước chân vào trường quay, tôi không còn thấy run như lần đầu nữa. Thay vào đó là một cảm giác thân thuộc, như thể mình đang trở về nhà. Những chiếc máy quay nay đã trở thành bạn đồng hành; những chiếc mic không dây, ánh đèn chiếu sáng không còn đáng sợ mà lại là công cụ để chúng tôi truyền tải thông tin, câu chuyện đến với công chúng.
Những buổi ghi hình đầu tiên, với biết bao lúng túng và cố gắng, đã trở thành nền tảng cho hành trình làm nghề của tôi. Mỗi lần chỉnh khung hình, mỗi buổi quay căng thẳng, đều góp phần rèn luyện cho tôi sự cẩn thận, kiên trì và tinh thần làm việc chuyên nghiệp. Hơn cả một công việc, quá trình ấy giúp tôi học cách quan sát, lắng nghe và truyền tải nội dung một cách rõ ràng, chỉn chu nhất. Những trải nghiệm ban đầu ấy không chỉ giúp tôi trưởng thành trong nghề, mà còn hình thành thói quen làm việc nghiêm túc và trách nhiệm - điều mà tôi luôn tâm niệm sau này.
Xuân Hiệp - một ngày chạm vào hồn Việt sau ống kính
Buổi Talkshow đặc biệt với một doanh nhân đam mê cổ vật đã đưa tôi - một phóng viên hình ảnh - đến gần hơn với những giá trị văn hóa - lịch sử dân tộc. Đó không chỉ là một cuộc ghi hình, mà là hành trình xúc động khi máy quay đối diện với những bảo vật mang hồn Việt.
Với những phóng viên trong thời đại số như tôi, mỗi buổi talkshow không chỉ là một cuộc ghi hình đơn thuần. Đó là hành trình đi sâu vào từng câu chuyện, từng gương mặt, từng ánh mắt - nơi ống kính không chỉ bắt hình mà còn phải bắt được thần thái, cảm xúc và chiều sâu nhân vật.
Phía sau ánh sáng đèn quay là những giờ chuẩn bị âm thầm, tỉ mỉ: Từ khảo sát bối cảnh, lắp đặt thiết bị, căn chỉnh âm thanh, ánh sáng đến điều phối nhịp trò chuyện trên trường quay. Mỗi số phát sóng chỉ vỏn vẹn vài chục phút, nhưng phía sau đó là cả một hậu trường dày công. Và có những buổi quay, với người làm nghề, trở thành một kỷ niệm không thể nào quên.
Buổi Talkshow diễn ra tại tư gia của doanh nhân Nguyễn Văn Kính - người đầu tiên ở Việt Nam sở hữu bảo vật quốc gia - thực sự là một trải nghiệm đặc biệt.
Ngay khi bước chân vào không gian này, tôi cảm thấy mình đang đứng trước một kho báu sống - nơi văn hóa, lịch sử và mỹ thuật hiện diện một cách sống động, không qua lớp kính trưng bày hay dòng chữ thuyết minh.
Trước mắt tôi là 5 bảo vật quốc gia gồm 3 trống đồng và 2 thạp đồng thuộc văn hóa Đông Sơn. Không chỉ vậy, ông Kính còn sở hữu nhiều cổ vật quý hiếm như bảo kiếm hình rồng của vua Hàm Nghi, bảo kiếm hình phượng của Nam Phương hoàng hậu, cùng bộ sưu tập tranh sơn mài của họa sĩ Đinh Văn Dần - người chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Mỹ thuật Đông Dương.
Khi lia máy để lấy cận cảnh hoa văn trên mặt trống, ánh đồng lấp lánh dưới đèn quay, tôi không giấu nổi cảm giác rưng rưng. Với bản thân tôi, đó là khoảnh khắc hiếm có khi được quay những chi tiết mang hồn Việt, mang bóng dáng của hàng nghìn năm lịch sử.
Trong Talkshow, ông Kính chia sẻ rất rành rọt về cách đầu tư, về những con số, về bài toán sinh lời từ các dự án trồng hoa lan có giá trị lên tới hàng nghìn tỉ đồng. Nhưng khi nhắc đến tranh, đến cổ vật, đến mỹ thuật Đông Dương, ánh mắt ông như sáng lên, giọng nói trầm xuống, đầy cảm xúc.
Chứng kiến sự chuyển biến đó qua ống kính, tôi thực sự ấn tượng. Điều đọng lại không chỉ là những món đồ, mà là cách ông cảm nhận chúng. Một người làm kinh doanh nhưng có tâm hồn nghệ sĩ, một người sẵn sàng bỏ ra cả gia tài để gìn giữ vẻ đẹp văn hóa Việt.
Buổi quay hôm ấy kết thúc trong không khí lặng lẽ. Không phải vì mệt mỏi, mà bởi cả ekip như được chạm vào một tầng sâu của văn hóa - nơi quá khứ, nghệ thuật và con người cùng vang lên trong những khoảng lặng rất riêng.
Đọc bài gốc tại đây.