Tháng 7 đã được đón chào bằng nắng chói chang, bằng rộ ngọt trái cây, và sen ngát đầm, lộc vừng trút đỏ một vùng bước chân qua, thiên điểu...
Tháng 7 đã được đón chào bằng nắng chói chang, bằng rộ ngọt trái cây, và sen ngát đầm, lộc vừng trút đỏ một vùng bước chân qua, thiên điểu hoa như chim vươn cánh. Tôi nhớ những bài thơ sonnet của W. Shakespeare, cha đẻ kiệt tác "Giấc mộng đêm Hè" (1600) đã viết về mùa Hè thật đặc biệt, như mùa khởi sinh tình yêu mà ai biết yêu đều muốn dài miên viễn: "Tôi sẽ so sánh em với một ngày Hè chứ?/ Em đáng yêu hơn, ôn hòa hơn/ Thời hạn thuê mùa Hè có một ngày quá ngắn/ Và mọi vẻ đẹp đôi khi suy tàn/ Mùa Hè vĩnh cửu của em sẽ không phai nhạt".
BỐN MÙA TRONG EM
PHAN MẠNH HÙNG
Đang dịu dàng mùa Xuân Rợp màu xanh hoa lá Chợt em thành mùa Hạ Thiêu đốt tâm hồn anh Chuyển sang Thu trong xanh Đẹp tím màu hẹn ước Bỗng bất ngờ giá buốt Như tiết ngày giữa Đông Chợt lại nổi bão giông Như Yagi dữ dội Đổ lạnh rồi lụt lội Y hệt La Nina Hãy là bốn mùa hoa Dâng hương đời thơm ngát Hãy luôn là bản nhạc Đẹp mãi khúc tình ca Em thật gần mà xa Yêu nồng nàn thắm thiết Anh ơi, anh có biết Yêu thương nhau vô cùng.
Việt Trì, ngày 14.6.2025
VỀ ĐI ANH
ĐẬU HOÀI THANH
Tiếng sóng biển khắc vào cát trắng Quê em sâu nặng một câu thề Ai đứng đó giữa mưa ngàn dâu bể Có nhớ lời hẹn ước với sông La Thời gian mịn mái tóc thề mười tám Bươm bướm bay chấp chới nắng đồi Căn nhà cũ đã bao lần thay mới Vẫn thơm màu ký ức tháng năm Về quê em có ngàn lúa ngút xanh Gà gáy ran gọi mặt trời thức dậy Gió Ngàn Hống thổi ngang đồng mới cấy Dáng cha ngồi gày lặng bóng thời gian Những trưa Hè rộn rã tiếng ve ran Đôi mắt biếc ngóng chờ ai đầu hạ Nắng chới với nghiêng chiều vẫy lá Tháng 7 rồi sao anh còn xa? Về quê em nghe khúc hát dân ca Nghe gió kể nỗi niềm câu lục bát Trái tim vẫn nồng nàn khao khát Trong căn nhà ấm nóng của tình yêu Về đi anh trong chiều biếc bình yên Anh sẽ gặp những ngày thanh khiết Ta cùng hát bài ca nồng nàn da diết Của tháng ngày khô khát đợi cơn mưa!
7.2025
MỘT KHUNG TRỜI MÙA HẠ
LÊ THIẾU NHƠN
Tuổi học trò ngủ quên trên màu bằng lăng Một trưa nắng bỗng giục anh về hoa tím Em còn ở lại mùa Hạ hồn nhiên không Mây trắng ngập ngừng bay ngang trời kỷ niệm Anh đã từng qua những đường xưa mưa chậm Nỗi cố hương vương bóng cũ Tháp Nhạn buồn Bao dại khôn gom nhặt mảng tường rêu vắng Gót giày tha phương thương cơn gió vô tình Chúng mình già đi, quê nhà vẫn trẻ Ngôi trường ấu thơ mơ màng tiếng gọi nhau Phố lạc ngõ trăng tìm xa xôi áo trắng Cũng giật mình nghe sóng vỗ tận chiêm bao.
6.2025
TRƯỚC BIỂN
TS. ĐỖ HIỆN THI
Em trước biển... Thấy núi nhoài mình ra biển, biển say núi mênh mang Em trước biển... Thấy nỗi niềm mỏng tang tan ra cùng sóng trắng... Những hạt mặn vụn vàng ngăn sợi nắng Dấu chân nào rớm đỏ bước về anh... Em trước biển... Biển nồng nàn ánh mắt anh nhìn em ở đó... Biển sóng từ bao giờ, núi đứng từ bao giờ? Em giữa núi và biển đến bao giờ khiến anh nguôi nhớ Nhớ thắm biển xanh Em hiểu anh.
7.2025
ĐANG ÔM THÁNG 7
VI THÙY LINH
Em đang đi đâu? Tìm gặp anh ngày anh 17 tuổi Khi anh chưa góp phần kiến tạo những cây cầu Hà hơi thơm hương rừng Mồ hôi đọng muối biển Em thổi rặng núi bay Anh hút sông lắng sóng Để ôm trọn nhịp tay Rồi thân ta lại đầy 17 tóc xanh da sáng Triện son găm viên đạn Sinh sôi rồi thôi nôi... Điều lệnh trái tim Đường bộ, đường thủy, đường không tăng tiến độ huyết mạch Mình hẹn nhau tại cảng Ái quyền Từ tháng Tư, em cứ dồn nhiều chiều một mình Thân thể diễu hành nhắc xé lịch Em sẽ mua chuộc mọi thợ sửa đồng hồ khắp thế gian Để một ngày thời gian chậm lại Cho đôi mình trao nhau một tình yêu vĩnh cửu Giữa tháng 7 tuổi 17 sẽ về!
8.7.2025
Đọc bài gốc tại đây.