Người ta hay gọi những cặp đôi không hợp nhau là “đôi đũa lệch ”. Một bên dài hơn, bên ngắn hơn. Một bên trơn tru, bên còn lại sứt...
Người ta hay gọi những cặp đôi không hợp nhau là “đôi đũa lệch”. Một bên dài hơn, bên ngắn hơn. Một bên trơn tru, bên còn lại sứt mẻ. Nhưng cũng giống như đôi đũa thật ngoài đời, miễn còn nằm trong cùng một bó, thì vẫn được đem ra dùng chung một mâm.
Có anh họa sĩ vẽ tranh sơn dầu và vẽ cả giấc mơ chưa kịp đặt tên. Anh mơ mộng, sống cảm xúc, ngày dài ngồi trước toan vẽ mà quên bữa ăn. Còn cô gái anh yêu, một nhân viên văn phòng, thực tế, ngăn nắp, bảng tính excel là công cụ yêu thích và lịch nghỉ hưu đã được hoạch định từ bây giờ. Cô thích ổn định, còn anh sợ lặp lại. Cô muốn tiết kiệm để mua nhà, còn anh chỉ mong bán được bức tranh để đủ tiền mua toan, mua màu và mở triển lãm tranh. Vậy mà họ vẫn yêu nhau và cố yêu nhau.
Những năm đầu, tình yêu là tấm vải lụa mềm, phủ lên hết những cạnh sắc. Nhưng càng sống lâu, sợi vải càng mỏng, để lộ ra những khác biệt không thể chối bỏ. Anh khó chịu khi cô tính từng đồng chi tiêu trong khi anh chẳng thèm quan tâm tới tiền điện, tiền nước...
Cô mệt mỏi khi anh cứ chạy theo cảm hứng, hôm nay vẽ biển, mai lại vẽ nỗi buồn, mà không chịu vẽ một kế hoạch dài hơi. Nhưng vì còn yêu, cả hai lại cố bước chậm lại. Cô tập quen với những tháng lương thiếu trước, hụt sau, còn anh tập lên kế hoạch “một phần ba cuộc đời” cho hợp với cô.
Tình yêu đôi khi giống như đôi đũa không cùng chiều dài, nếu cứ ép khớp cho bằng, thì cái gãy đầu tiên chính là sự tự nhiên. Nhưng họ vẫn cố gắng uốn nắn nhau. Cô học cách im lặng khi thấy anh nằm vắt tay trên trán ngắm trần nhà thay vì đi làm. Anh học cách gật đầu khi cô nói về quỹ tiết kiệm sinh con. Ngỡ là vì nhau, nhưng thực ra là đang cố cưỡng lại chính bản thân mình. Và đến lúc cả hai không còn là chính họ, thì tình yêu cũng không còn là tình yêu nữa.
Cuối cùng, trong một buổi tối không mưa, không gió, họ chia tay. Không khóc, không cãi. Chỉ có câu nói cô thốt ra: “Chúng mình tốt, nhưng không cùng đường”. Anh gật đầu, không phản đối. Trong mắt anh, có cả sự buông tay và sự biết ơn. Biết ơn vì họ đã không cố thêm đến mức làm nhau đau.
Sau này, khi kể lại chuyện cũ, cô cười, bảo rằng, điều duy nhất họ hợp nhau là luôn thật lòng. Còn anh thì bảo, nếu được chọn lại, vẫn sẽ yêu cô, vì có những điều không thể học nếu không từng yêu một người quá khác mình.
Đôi đũa lệch không phải là sai, chỉ là nếu không cùng nhìn về một phía, mỗi lần gắp lên lại rơi thức ăn giữa bàn. Nhưng cũng có những cặp, dù lệch, vẫn cố gắng khớp với nhau cho đến khi hiểu ra, yêu không phải là cố sửa nhau để giống, mà đủ dũng cảm để rời nhau khi không còn đồng hành được nữa.
Đọc bài gốc tại đây.