Cứ mỗi dịp Tết đến Xuân về, hương sắc của cây cỏ bừng lên trong không khí hân hoan của đất trời, lòng ai cũng rộn rã và thầm cầu...
Cứ mỗi dịp Tết đến Xuân về, hương sắc của cây cỏ bừng lên trong không khí hân hoan của đất trời, lòng ai cũng rộn rã và thầm cầu mong một điều ước.
Mỗi người một ước vọng từ công danh, sự nghiệp đến tình yêu. Có mơ nhỏ, mơ lớn, có mơ xa, mơ gần, người mơ đến những điều giản dị thôi, ai đó lại mơ lên tận trời xanh như câu hát trong bài cover của một bộ phim cổ trang quen thuộc có đoạn “Trong thế giới phù hoa đó/ Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ/ Sao còn mơ lên tận trời xanh/ Chi bằng ngủ yên trong sự dịu êm”.
Nhưng tựu chung lại, ai cũng mong năm mới tốt hơn năm cũ, mong những xui xẻo, rủi ro của năm cũ sẽ tan đi trong tiết mưa Xuân của thời khắc chuyển giao thiêng liêng - Giao thừa.
Bạn bảo chỉ ước một điều nhỏ như con thỏ nhưng ngẫm ra lại khó vô cùng: Bình yên.
Bởi bạn đã trải qua một năm ngập tràn sóng gió, thị phi mà nhiều bữa, mở mắt ra là thấy tin nhắn tiêu cực ào ạt tới. Có những sự lật lọng, đổi trắng thay đen đến mức bạn phải kinh hãi về lòng người nhưng cũng từ đó, bạn có cơ hội nhận diện những khuôn mặt xung quanh mình. Một tiếng nói bảo vệ, chia sẻ, cảm thông từ bạn bè, người thân cũng trở nên khan hiếm trong cuộc sống bận bịu mưu sinh mà ai cũng bị cuốn vào vòng xoáy của nó, đến mức bỏ quên những điều cần làm.
“Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”, bạn đã phải nhẫn nhịn nhưng nhẫn nhịn quá thành bị tổn thương. Bạn hành động nhưng nó như bôi thêm mỡ cho kiến bu vào đốt. Có lúc bạn muốn trốn tránh tất cả chạy đến một vùng đất xa lạ để tự do sống như cách mình muốn mà không bị ai dòm ngó, thù ghét.
Nhưng những trách nhiệm với gia đình, với xã hội đã níu kéo bạn lại. Và bạn đột nhiên tỉnh thức: Mình chỉ có 1 cái đầu và 1 quả tim nên không thể để ai hành hạ nó, làm tổn thương nó, nếu mình không cho phép. Không ngồi yên trước cái xấu nhưng không để nó tác động, phá hoại cảm xúc của mình, mà hãy học cách bình thản đi qua.
Và bạn càng yêu cuộc sống nhiều hơn, trân trọng những vẻ đẹp nhỏ bé trên thế gian này. Anh nhắc lại khổ cuối của bài hát trong phim cổ trang ở trên: “Ai nói rằng tình cảm trên đời là điều khiến người ta đau khổ/ Ai nói rằng biển người chìm nổi chỉ có tình duyên là vĩnh cửu/ Dù có lúc chia ly có khi gặp lại/ Dù có khi sum họp có khi tan/ Cũng chỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian”.
Bình thản nắm tay một ai đó đi giữa dòng đời vội vã là một hạnh phúc mà ai chả từng mơ!
(Bài đăng trên Ấn phẩm đặc biệt Lao Động Cuối Tuần Xuân Ất Tỵ)
Đọc bài gốc tại đây.