Cu Lỳ, nhân vật trong tập 192 Như chưa hề có cuộc chia ly khiến bao người xem rơi nước mắt. Thương và khâm phục anh, dù trải qua biết bao 'địa ngục trần gian' vẫn giữ được tấm lòng lương thiện.
Nhà báo Thu Uyên trong Như chưa hề có cuộc chia ly xúc động nói hộ tiếng lòng của bao người: "Cu Lỳ dạy chị bài học. Em đã trải qua cái điều mà bản thân chị cũng không thể tưởng tượng được có ở trên đời. Nhưng em có thể chấp nhận được mọi việc như vậy, vẫn nhìn thấy bao nhiêu là người tốt và em biết ơn những người ấy".
"Khóc cũng sống mà cười cũng sống"
Cu Lỳ tên thật là Trần Anh Cường, sinh năm 1986. Lúc khoảng 8 tuổi anh rời gia đình theo chú vào thành phố giúp chú chữa bệnh.
Lỳ đi bán vé số kiếm sống. Một lần, anh bị mất vé số, sợ chú la rầy và đánh, anh đi, đi mãi, khi dừng lại thì bị lạc, không nhớ đường về.
Hơn 30 năm lang bạt khắp nơi, Cu Lỳ kể cuộc đời mình, nói nhiều câu nghe cũng "thấm" lắm. Anh bảo: "Khóc cũng sống mà cười cũng sống, sao mình không chọn cách tốt nhất để sống".
Trong những cột mốc của cuộc đời Lỳ, thỉnh thoảng le lói vài điểm sáng trong màn đen bao phủ.
Năm 1995 anh gặp bà Nhanh bán ve chai, được bà cưu mang cho về ở cùng trong ngôi nhà nhỏ xíu ở ven kênh Nhiêu Lộc. Hằng ngày họ lượm ve chai kiếm sống.
Năm 1998, anh 12 tuổi, được vợ chồng không có con nhận làm con nuôi, cho đi học đàng hoàng. Sau đó mẹ nuôi có em bé.
"Rồi một ngày, lúc đi học về, cả nhà mẹ nuôi đã dọn đi không còn dấu vết", anh kể, giọng buồn thiu. Cú sốc này có vẻ còn đau đớn hơn lần trước. Không có giấy tờ lận lưng, anh Cu Lỳ trốn chui trốn nhủi, làm đủ thứ nghề.
Năm 2014, trong đợt gom người vô gia cư, anh bị đưa lên xe đến Bình Phước vào trung tâm bảo trợ xã hội. "Ông kia nói câu đau lắm 'Tụi mày ăn ké mấy người tâm thần này chứ không được lợi ích gì đâu'. Tôi nghĩ mình chỉ không có giấy tờ tùy thân thôi chứ làm gì đâu mà ổng nói như vậy", anh chua xót.
Năm 2017, Cu Lỳ bị tai nạn trong lao động, đưa đi cấp cứu tại bệnh viện điều trị bệnh HIV, AIDS. Nơi đây là tuyến cuối tiếp nhận bệnh nhân ở các trung tâm cai nghiện. Bệnh nhân đa phần là giang hồ, băng đảng.
Giai đoạn này anh bị đánh đập, thậm chí bị xâm hại đến nỗi không còn thiết sống. Ông Bảy Bò - vốn là giang hồ quận 4, nhìn anh hiền lành thấy thương bèn giúp bằng cách đưa bộ đồ mới, cho trèo lên vai nhảy tường trốn, bởi ông nghĩ Cu Lỳ mà ở lại trước sau gì cũng chết.
Năm 2021, dịch COVID-19 bùng nổ. Thời giãn cách, Cu Lỳ ẩn nấp tại gầm cầu gần chùa, rồi anh hỗ trợ đi theo xe chở xác người đi thiêu. Chương trình hỏi anh có sợ không, anh nói giọng tỉnh rụi: "Con người mới đáng sợ, chớ người chết rồi có gì đâu sợ".
Anh gửi lời đến gia đình, nói câu nào nghe thương câu đó: "Cuộc sống con từ nhỏ lớn trong chùa, hiểu chữ ' tùy duyên và tùy hỉ'. Cuộc đời con thấy cũng thú vị, hay hay, cho con nhiều cái cảm xúc.
Con gặp nhiều người cho con cảm giác thật đau, nhiều người cho cảm giác khó chịu, nhưng cũng có nhiều người tốt. Ba mẹ đừng nghĩ đến lúc nhỏ con sống đau khổ sao mà nghĩ con về với gia đình vui rồi. Con muốn ngày con về, nếu được, mình nấu một bữa cơm ăn chung là vui".
Nỗi đau của gia đình mất con trong Như chưa hề có cuộc chia ly
Cu Lỳ sống khổ cực, đớn đau thì gia đình ruột của anh cũng chẳng sung sướng gì.
Mẹ Cu Lỳ là bà Hứa Thị Nhung sinh năm 1957, cha là Trần Ngọc Lợi, sinh 1956. Tờ giấy khai sinh của anh, mẹ vẫn giữ đến nay. Khi anh rời gia đình cùng chú vào TP.HCM, gia đình cũng tan tác.
Ba không tốt, mẹ khổ quá bỏ đi, rồi lấy chồng khác, không về với các con. Năm 1994, ba sốc ma túy qua đời ở công viên gần nhà. Anh hai tên Tuấn tự xin vào trại trẻ mồ côi, anh Đỏ và chị Thu được bà nội che chở. Rồi nội cũng mất năm 1997.
Anh Tuấn ra khỏi trại trẻ mồ côi bị kẻ xấu dụ, rồi bị bắt. Sau khi đi tù về, anh có vợ nhưng cuộc sống khó khăn. Hai vợ chồng làm việc cật lực kiếm tiền chữa bệnh cho con.
Anh không xuất hiện trong chương trình, chỉ nhắn bảo dù gia đình mình nghèo nhưng nếu em Lỳ cần gì anh sẽ hỗ trợ hết lòng.
Chị Thu có số phận buồn. Lúc nhỏ đã đi làm, thỉnh thoảng ghé về nhà đưa tiền. Chị chết năm 33 tuổi, vì bị bạo hành.
Mẹ anh nghe tìm được con, dẹp bỏ tự ái ngại ngùng đến nhà con trai thứ. Khi nhìn hình con thất lạc, bà xúc động: "Ôi trời ơi, hắn già ghê ri".
Lúc gặp trên sân khấu, mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc. Khi được giới thiệu bà Nhanh đã cưu mang anh Lỳ trong lúc khó khăn, người mẹ quỳ xuống để cảm ơn. Anh Lỳ đỡ mẹ lên và tự quỳ lạy mẹ nuôi. Tiếng mẹ ruột nghẹn ngào: "Nhờ bà nuôi con tôi đến ngày mẹ con mới gặp lại nhau. Bà cứu sống con lần thứ hai".
Như chưa hề có cuộc chia ly cập nhật: Ngày 9-9-2025, anh Cường (Cu Lỳ) được nhận căn cước công dân tại Công an phường Hòa Cường, Đà Nẵng. Từ đây, anh không còn chịu tiếng vô gia cư nữa.
Tháng 8-2025
12 cuộc tìm ra.
691 đầu mối thông tin được xử lý.
58 hồ sơ tìm kiếm mới được lập.
Đọc bài gốc tại đây.