Làm thế nào cho con tuổi thơ hạnh phúc? - Kỳ 5: 'Dụ' con ra khỏi phòng

22/10 11:48
 

Nhiều trẻ hiện nay tìm cách ở lì trong phòng để nếu không cắm mặt với điện thoại, máy tính thì cũng còng lưng học bài.

Làm sao cho trẻ ra ngoài vui vẻ với bạn bè, chan hòa nắng gió cùng các trò chơi tuổi thơ? Câu hỏi tưởng rằng đơn giản nhưng không hề dễ dàng với các phụ huynh thời nay, nhất là ở môi trường sống đô thị.

"Nhiều cha mẹ mang cả điện thoại vào phòng WC, suốt ngày chỉ có buổi tối mới được quây quần cùng nhau bên mâm cơm mà họ vẫn vừa ăn vừa xem điện thoại thì làm sao nói con cháu rời màn hình để ra ngoài chơi? Cha mẹ hãy thay đổi trước, trẻ sẽ thay đổi theo.
Cô NGUYỄN THỊ HƯƠNG

Lo con cứ "ngồi một đống" trong phòng

"Chồng tôi làm việc công ty tư nhân nên thường về trễ, nhiệm vụ đón hai con được giao cho tôi, nhiều ngày mình tay tôi phải lo cho các con đến lúc đi ngủ" - chị Trần Thị Thúy (37 tuổi, là kế toán ở phường Bảy Hiền, TP.HCM) tâm sự.

Chị nói mình không sợ vất vả nhưng từng rất lo lắng các con hết ngồi còng lưng học tám tiếng bán trú ở trường lại ru rú ngồi trong phòng, quá ít hoạt động thể chất.

Thời khóa biểu gia đình chị Thúy bắt đầu từ 5h45. Mỗi ngày vợ chồng vội vã dậy chuẩn bị đồ ăn sáng tại nhà để 6h15 "lôi" bọn trẻ ra khỏi giường cho kịp ăn sáng. Đến 6h45 người chồng chở hai con đến trường rồi đi làm luôn.

Chị Thúy dọn dẹp bàn ăn xong cũng đến chỗ làm, gần 17h về đón con. Công việc kế toán của chị có thể về đúng giờ. Nhưng việc của anh thường không thể nên một tay chị lo hết chuyện bếp núc và chăm sóc hai con đang tuổi tiểu học.

TIN LIÊN QUAN
  • Thư của Chủ tịch nước Lương Cường: 'Mong muốn xây dựng môi trường học tập hạnh phúc cho học trò'

  • Đến trường với niềm hạnh phúc

  • Ngành giáo dục TP.HCM định hướng sau sáp nhập: Trường học hạnh phúc

"Cuối giờ chiều về đến nhà tôi vội vã tắm cho hai con rồi bận bịu lo cơm nước. Trong lúc đó hai đứa nhỏ vào phòng xem iPad và điện thoại của mẹ. Hôm nào bị mẹ bắt buông máy tính bảng và điện thoại thì lại ngồi ru rú xem tivi. 19h30, bọn trẻ cơm nước xong lại vào phòng học bài đến 22h rồi lăn ra ngủ" - bà mẹ 37 tuổi kể.

Nhiều hôm quá sốt ruột cảnh con hết còng lưng bàn học lại dán mắt vào màn hình nhỏ đến màn hình lớn, chị đã kêu bọn trẻ ra ngoài chơi nhưng chúng không chịu ra.

Hẻm trước nhà không rộng lắm nhưng là hẻm cụt, vắng xe qua lại nên bọn trẻ có thể chơi đá banh, cầu lông hay đạp xe loanh quanh. Tuy nhiên bọn trẻ cứ lừng khừng ngồi "một đống" trong phòng, không chịu ra ngoài.

Đến một hôm cô giáo gọi điện nói chị cần khám mắt cho con vì bé cứ than không nhìn rõ chữ trên bảng thì vợ chồng họ bắt đầu phát hoảng. Cậu con lớn 10 tuổi đã hơn 2 độ cận, cậu em 8 tuổi được bác sĩ cảnh báo nếu không thay đổi lối sống cũng sẽ sớm phải đeo kính như anh mình.

Bà bác sĩ còn cảnh báo thêm về lưng hai đứa trẻ "hơi bị còng" hơn so với bình thường, hậu quả của tám tiếng ngồi học bán trú ở trường, về nhà hết ngồi xem máy tính bảng lại đến học bài. Tính ra bọn trẻ đã ngồi gần như suốt 15 tiếng mỗi ngày...

Qúa lo lắng cho hai con, chị Thúy bàn với chồng phải thay đổi, "không thể để bọn trẻ cứ như thế này được nữa, hậu quả thể chất đã rõ ràng rồi, hậu quả tinh thần cũng sẽ tới thôi".

Vợ chồng chị thống nhất với nhau anh phải sắp xếp lại công việc, ít nhất mỗi tuần có ba buổi chiều về đón con, đưa bọn trẻ đi chơi vận động bên ngoài để chị lo bữa tối. Hôm nào cha không về được thì mẹ sẽ cùng con ra hẻm chơi một lát mới vào nấu cơm.

Để có thời gian cho con mà vẫn lo được bếp núc buổi tối, chị hướng dẫn bọn trẻ tự tắm với nhau. Thậm chí hai con còn nhỏ nhưng chị vẫn tập con phụ giúp cha mẹ bằng những việc nhẹ nhàng như quét nhà, lau bàn ăn và lau một khoảnh nhỏ trong chính phòng riêng của mình.

Cuối tuần ít nhất cha mẹ phải dắt các con đi chơi công viên trong thành phố một lần. Nếu cha đi công tác thì mẹ cũng tự thu xếp công việc để dắt con đi, có thể là ngay ở công viên cây xanh gần nhà...

Cha mẹ ra chơi trước để "dụ" con

Kể về sự đổi thay vì các con, chị Thúy cười tâm sự: "Nói thì đơn giản chứ thực tế lúc đầu cũng không dễ đâu, mà chuyện khó lại ngay ở chính bọn trẻ. Hai nhóc quen đi học về là ngồi một chỗ dán mắt vào màn hình điện thoại, máy tính bảng rồi nên khi cha mẹ "lùa" ra ngoài, hai cậu cũng vùng vằng, không chịu đi.

Tôi và anh ấy bày đủ trò cả nghiêm lẫn mềm mỏng vẫn không ổn, cuối cùng cha mẹ phải tự làm gương ra chơi trước thật hào hứng để "dụ" bọn trẻ.

Hai nhóc ngồi trong nhà nghe cha mẹ đánh cầu lông cười giỡn, hò hét thắng thua trước hẻm, thế là lò mò ra xem rồi đòi chơi theo. Bây giờ thì hôm nào mưa không đi được, hai cu cậu còn ngồi buồn mong mau hết mưa để được ra ngoài chơi...".

Chị Thúy tâm sự muốn trẻ đổi thay lối sống thì cha mẹ nên tự đổi thay trước. Không thể có cảnh cha ngồi một đống xem tivi, mẹ dán mắt vào Facebook trên điện thoại mà lại bắt con mình rời thiết bị điện tử để ra ngoài chơi, vận động.

"Chúng tôi thấy gia đình mình chỉ cần đổi thay lối sống được một tuần là khác hẳn trước. Không khí vui vẻ hơn, bọn trẻ cũng năng động, hoạt bát hơn. Và khoảng ba tháng sau là sức khỏe thay đổi rõ rệt, tốt đẹp hơn cả ở cha mẹ lẫn các con" - chị Thúy kể.

Biến nhà mình thành... vườn trẻ vui, khỏe

Cũng giống chị Thúy muốn cho con khỏi "thu lu một đống" trong phòng nhưng cảnh nhà cô giáo về hưu Nguyễn Thị Hương ở phường Thủ Đức thì khác hơn. Cô Hương là bà ngoại cậu nhóc 5 tuổi có cha đi làm xa mấy tuần mới về một lần, còn mẹ thì làm công ty thường xuyên phải về trễ và rất thất thường nên không thể chăm sóc nhiều cho con mình.

Xót cu Tí đang tuổi hiếu động, nghịch ngợm mà cứ phải ngồi im nhìn tivi hoặc lầm lũi chơi một mình trong căn hộ chung cư kín cửa, bà ngoại Hương nghĩ cách thay đổi cho cháu. Ngoài chuyện dẫn cháu xuống sân chung cư chơi, bà ngoại chủ động làm "cầu nối" cho cu Tí quen với các bạn cùng trang lứa.

Không chỉ chơi với bọn trẻ các căn hộ cùng tầng, bà ngoại còn kết bạn cho cậu ở các tầng trên và dưới. Nhiều hôm căn hộ 75m2 của nhà cu Tí chẳng khác gì... vườn mẫu giáo với gần chục cô cậu nhóc ở các căn hộ khác sang chơi. Bà ngoại Hương dẹp trống phòng khách để bọn trẻ tha hồ nô đùa, thậm chí đá được cả banh nhựa...

Một số cha mẹ đi theo giám sát con nhỏ nhưng nhiều người tin tưởng bà ngoại Hương có kinh nghiệm dạy dỗ tiểu học nên vui vẻ giao luôn con mình cho bà trông chừng.

"Tôi vất vả, bận rộn hơn một chút nhưng cũng vui vì thấy cháu mình và bọn trẻ được nô đùa, vận động lợi cho thể chất và tinh thần thay vì cứ ngồi im một góc như trước đây. Nhiều phụ huynh còn nửa đùa nửa thật hay là ngoại Hương trở lại nghề giáo mở nhà trẻ để họ gửi con cháu" - cô Hương cười tâm sự.

Đồng quan điểm với vợ chồng chị Thúy, cô Hương cho rằng tuổi thơ rất cần bạn bè và vận động chơi đùa, thể thao. Muốn như vậy thì người lớn phải "sửa mình" thay đổi trước để làm gương cho con cháu noi theo. Điều này không chỉ lợi cho bọn trẻ mà còn có ích cho cả sức khỏe và tinh thần cha mẹ, ông bà, như vậy cả nhà cùng vui khỏe...

**************

Mỗi tuần chỉ có hai tiết thể dục ngắn ngủi ở trường, nhiều trẻ bây giờ không thích thể thao, hoàn toàn không muốn chơi một môn nào dù là bóng đá hay cầu lông, bơi lội, võ thuật. Có cách nào thay đổi không?

>> Kỳ tới: Làm sao cho con yêu thể thao?

Đọc bài gốc tại đây.