Tiễn ông Lê Huy Ngọ - một người bình dị

18/09 10:15
 

Kể cả khi nằm xuống, ông Lê Huy Ngọ vẫn cứ bình dị, chân chất nông dân như thuở còn khoác áo "thượng thư".

Ông Ngọ là vậy, kể cả khi nằm xuống, cứ bình dị, chân chất nông dân như thuở còn khoác áo "thượng thư".

Ông Lê Huy Ngọ nhậm chức Bộ trưởng vào năm 1997. Ông tạo ra nhiều ấn tượng trên diễn đàn Quốc hội bởi cách nói mộc mạc, đi thẳng vào vấn đề, không "vòng vo tam quốc", không kể công và khoe mẽ thành tích. 

Tôi nhớ mãi câu nói của ông trước các đại biểu Quốc hội: "Tại sao gọi bà con tiểu thương là con buôn? Họ vất vả lắm, sớm hôm khuya khoắt lắm. Xã hội cần họ, không có họ thì hàng hóa ách tắc, nông sản bán cho ai?". 

Bây giờ một câu nói như vậy là bình thường nhưng đừng quên ông Ngọ nói câu đó trong thời điểm bắt đầu đổi mới, tư duy chống tư hữu còn nặng nề, không ít người chưa thoát khỏi quan niệm phong kiến kiểu "nhất sĩ, nhì nông" và "thương" là tầng lớp chót bẹt.

Vào cuối thập niên 1990, đầu thế kỷ 21 rất nhiều người dân gọi ông Lê Huy Ngọ là "bộ trưởng chống bão lụt". 

Chính ông từng kể với một nhà báo có hôm tan họp sớm, ông quyết định không gọi xe riêng tới đón mà đi xe ôm về cơ quan. Tới nơi, anh xe ôm hỏi: "Bác đi đâu nữa cháu chở bác đi luôn. Cháu không lấy tiền của bác đâu". 

Anh xe ôm còn nói thêm: "Cháu biết bác là bộ trưởng chống bão lụt ấy mà". Đúng là vậy, ông Ngọ luôn có mặt ở những điểm nóng bão lũ. 

  • 'Với anh Lê Huy Ngọ, chức vụ không phải là đặc quyền...'

  • Quảng Bình: ông Lê Huy Ngọ thăm và tặng quà gia đình chị Trần Thị Mai

Người dân cả nước thường thấy tivi phát đi hình ảnh ông đội nón cối đi dưới mưa, gương mặt khắc khổ và buồn bã, rồi ông săn quần lội bì bõm trong nước, rồi ông chia sẻ, đốc thúc khắc phục hậu quả...

Ông Lê Huy Ngọ còn là bộ trưởng đầu tiên chủ động từ chức. Thời đó tại Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn xảy ra vụ án Lã Thị Kim Oanh khá tai tiếng. 

Bà này là giám đốc một doanh nghiệp trực thuộc bộ, tiêu cực và gây thất thoát hàng tỉ đồng. Đó là doanh nghiệp có từ trước khi ông Ngọ nhậm chức, dính líu đến vụ này có hai thứ trưởng bị truy cứu hình sự. 

Ông Ngọ không liên quan trực tiếp nhưng là bộ trưởng thì không thể không chịu trách nhiệm trước sai phạm của cấp dưới. Hồi đó, sau khi Quốc hội cho từ nhiệm, tâm sự với các nhà báo ông nói đau lắm, không phải đau mất ghế, ông đau bởi phải bỏ lại bao nhiêu việc đang dở dang. 

Ông còn cho biết ông nhận được nhiều thư và kiến nghị yêu cầu ông ở lại nhưng ông vẫn dứt khoát làm cái việc phải làm: từ chức. Thời của ông văn hóa từ chức là điều rất xa lạ, ngay cả thời này thì chuyện từ chức cũng chẳng mấy ai làm được.

Ông Ngọ đã về với thiên cổ, vẫn theo cáo phó của gia đình, ông vốn là người xứ Thanh, nay ông về nằm lại quê vợ ở Phú Thọ, nơi ông trưởng thành từ anh nhân viên quèn cho tới lúc làm Bí thư tỉnh ủy. 

Ông về với dân dã đời thường, về gần hơn với cuộc sống của những người nông dân chân lấm tay bùn, như thuở đầu ông sinh ra và lớn lên.

Ông Lê Huy Ngọ cũng từng làm Bí thư Tỉnh ủy Thanh Hóa thời bao cấp, từng chạy đôn chạy đáo để có được hạt gạo cứu đói cho dân. 

Không riêng người dân Thanh Hóa nhớ ông, quý ông, tự hào về ông, tôi tin là rất nhiều người dân ở các vùng bão lũ đều nhớ hình ảnh bình dị của ông. Làm quan như ông là dân được nhờ!

"Cụ ông Lê Huy Ngọ", chỉ giản dị vậy thôi. Rất nhiều người vơ vét nhà cao cửa rộng rồi kết cục chỉ còn là "bia miệng". Còn với ông Ngọ, ông để lại mãi hình ảnh bình dị trong dân.

Đọc bài gốc tại đây.