Người dân khu phố Lý Chánh, phường Quy Nhơn Đông, tức làng chài Nhơn Lý trước đây (tỉnh Gia Lai) vẫn chưa hết bàng hoàng về trận sóng dữ "nuốt chửng" nhiều ngôi nhà của cơn bão Kalmaegi.
Chiều 7-11, dọc con đường ven biển ở làng chài Nhơn Lý vẫn ngổn ngang những tảng đá nặng hàng trăm ký bởi sóng biển cuộn ném từ dưới nước lên bờ. Đêm trước đó, khi cơn bão số 13 (Kalmaegi) đổ bộ, từng cột sóng cao như những căn nhà lầu nhiều tầng bổ ập vào khu dân cư, nuốt chửng nhiều ngôi nhà.
Sóng cao chục mét, ngoạm cùng lúc nhiều căn nhà
Đang cặm cụi bới đống đổ nát của nhà mình, anh Võ Văn Tùng chưa thể quên được trận sóng dữ trong đêm bão Kalmaegi ập vào nhà mình.
"Tôi bám biển từ nhỏ, trải qua nhiều con sóng dữ ngoài khơi nhưng chưa từng thấy đợt nào kinh hoàng như đêm qua. Khoảng chiều tối là gió bắt đầu giật mạnh, sóng biển vỗ liên hồi. Gió nồm, sóng biển cao hàng chục mét đã đánh sập nhà tôi", anh Tùng bần thần nói.
Anh đánh giá cơn bão Kalmaegi tuy không mang theo mưa lớn nhưng sức gió và sóng biển khủng hơn nhiều so với những cơn bão trước.
Bây giờ, vợ chồng anh Tùng phải dời đồ đạc sống tạm bợ người thân quen. Anh bấm bụng nhặt lại những mảnh vụn, đồ đạc sót lại. "Cái gì dùng được thì dùng, ráng vài hôm biển êm lại đi đánh cá kiếm tiền mà sống", anh Tùng chua chát nói.
Không chỉ anh Tùng, lão ngư dày dạn sương gió như ông Hồ Văn Sáu, nay đã 70 tuổi đời nhưng lần đầu mới cảm nhận được sức công phá khủng khiếp của sóng biển bão Kalmaegi.
Ông Sáu sinh ra và lớn lên bên làng chài này, mỗi năm trải qua nhiều cơn bão lớn nhỏ khác nhau, nhưng ông nói lần này mới thấm thía được sức mạnh cuồng phong từ biển cả.
Cụ bà 70 tuổi màn trời chiếu đất vì bão
"Cả đời tôi chưa bao giờ thấy cơn bão nào có sức tàn phá dữ đến vậy", bà Ngô Thị Lanh, 70 tuổi, ở làng chài Nhơn Lý, thốt lên như thế. Bà kể trước khi bão Kalmaegi ập vào, chính quyền địa phương vận động dân lên chỗ cao hơn để trú ẩn.
Từ sáng 6-11, bà dọn ít đồ đạc lên nhà người thân xóm trên ở nhờ qua cơn bão. Đến sáng hôm sau trở lại nhà, trước mắt bà Lanh là đống đổ nát.
"Vừa về đến nhà thấy cảnh tượng này tôi đứng lặng hồi lâu, tay chân bủn rủn, tim như thắt lại. Cái giường, cái tủ tất cả đều nằm trong đống đổ nát. Giờ tôi chỉ còn hai bàn tay trắng", bà Lanh nấc nghẹn.
Tối nay bà Lanh phải ngủ nhờ nhà người thân vì không còn nhà. Do bà già yếu, nên nhiều người thanh niên, trai tráng trong làng đã đến hỗ trợ bà dọn dẹp đống gạch, đá.
Đọc bài gốc tại đây.