Đại úy và con nuôi mất người thân trong lũ dữ

30/01 06:46
 

Đầu giờ chiều 8/9/2024, khi đang trực ở trụ sở Công an xã Yên Thuận, huyện Hàm Yên, tỉnh Tuyên Quang, Đại uý Lục Văn Nguyên nhận được tin báo một cháu bé đang bị kẹt giữa dòng nước lũ, bố và em gái cháu đã bị cuốn trôi. Hai phút sau, Đại uý Nguyên có mặt tại hiện trường, triển khai phương án tìm kiếm người bị nạn. Lúc này, cháu Nguyễn Quốc Bảo (8 tuổi) đã trôi xa cầu tràn khoảng hơn 100m. Cậu bé cố bám vào ngọn tre bị đổ. Tại vị trí này, nước...

Đầu giờ chiều 8/9/2024, khi đang trực ở trụ sở Công an xã Yên Thuận, huyện Hàm Yên, tỉnh Tuyên Quang, Đại uý Lục Văn Nguyên nhận được tin báo một cháu bé đang bị kẹt giữa dòng nước lũ, bố và em gái cháu đã bị cuốn trôi.

Hai phút sau, Đại uý Nguyên có mặt tại hiện trường, triển khai phương án tìm kiếm người bị nạn. Lúc này, cháu Nguyễn Quốc Bảo (8 tuổi) đã trôi xa cầu tràn khoảng hơn 100m. Cậu bé cố bám vào ngọn tre bị đổ. Tại vị trí này, nước chảy xiết thành xoáy, độ sâu khoảng 3m. Anh Nguyên cùng một người dân địa phương lao nhanh xuống dòng nước, tiếp cận cháu Bảo.

"Bảo hoảng loạn, run rẩy. Nếu không cứu kịp cháu sẽ bị tuột tay trôi theo dòng nước lũ. Tôi cởi áo phao mặc cho cháu rồi đưa vào bờ an toàn. Sau đó tiếp tục xuôi theo dòng nước, hy vọng cứu được 2 nạn nhân còn lại. Tuy nhiên, mọi nỗ lực không có kết quả, dòng nước lũ cuồn cuộn đã cuốn trôi gia đình vẹn tròn hạnh phúc của cậu bé”, Đại uý Nguyên kể lại.

Không cứu được bố và em gái của Bảo khiến đại uý công an luôn day dứt. Kết thúc thời gian trực phòng chống bão số 3, Đại uý Nguyên tìm Bảo đến nhà hỏi thăm tình hình sức khoẻ và động viên cậu bé.

Nhà của Bảo nằm khiêm tốn cạnh ngọn đồi. Trong ngôi nhà sàn mới dựng không có gì đáng giá ngoài chiếc tivi bật cả ngày "để có tiếng người". Mẹ Bảo còn trẻ, vừa sinh bé út thì đau đớn nghe tin dữ về chồng và con gái. Người thân lo chị trầm cảm, phải chia nhau túc trực động viên, chăm sóc.

Bảo mới 8 tuổi nhưng sớm hiểu chuyện, sợ mẹ buồn nên cố nén chặt nỗi nhớ bố, nhớ em trong lòng. Đôi lần Bảo gặp bố và em trong giấc mơ. Hai người Bảo yêu thương nhất ở rất gần mà cậu chẳng thể chạm tới. Bảo ước được một lần có bố với em về ăn cơm cùng 2 mẹ con như ngày trước.

Nghe kể hoàn cảnh đáng thương, nhìn đôi mắt lanh lợi nhưng đầy u buồn của Bảo, trái tim người chiến sĩ Công an Nhân dân bỗng chùng xuống. Anh nghĩ, mình may mắn cứu được Bảo thì cũng có thể cho cậu bé thêm một chỗ dựa tinh thần. Anh nói với mẹ Bảo mong muốn nhận Bảo làm con nuôi.

"Cháu Bảo cũng muốn nhận tôi làm bố nuôi, bởi cháu rất buồn khi mất đi người cha ruột. Cháu muốn tôi là điểm tựa cho cháu sau này", Đại uý Nguyên chia sẻ.

Từ đó, cậu bé mồ côi Nguyễn Quốc Bảo có thêm người cha. Hàng ngày, sau giờ học, Bảo ở nhà phụ mẹ trông em. Thỉnh thoảng, cậu ngó qua khung cửa ngóng chờ tiếng xe quen thuộc của bố Nguyên. Anh thường xuyên đến nhà hướng dẫn Bảo học tập, cuối tuần lại đưa con gái 5 tuổi sang để bọn trẻ cùng chơi. Mỗi khi gia đình Bảo có việc, Đại uý Nguyên không ngại ngần cùng tham gia, tạo cho Bảo cảm giác gần gũi như hình ảnh người bố đã khuất.

Sau đợt chống bão lũ, giữ bình yên cho Nhân dân, Đại uý Nguyên có thêm cậu con nuôi mình vừa cứu. Anh nói đây vừa là niềm hạnh phúc, vừa là nỗi lo nếu không làm tròn trách nhiệm người cha nuôi, bảo ban cháu nên người.

Một ngày cuối tuần, gác lại công việc, Đại uý Nguyên đến nhà Bảo. Anh vuốt lại mái tóc bù xù của cậu bé rồi dặn tối nay phải ngủ thật sớm, sáng mai anh sẽ đưa Bảo và con gái xuống Hà Nội thăm Bảo tàng Lịch sử Quân sự Việt Nam.

Thấy con trai nhảy lên mừng rỡ, chị Lý Thị Năm (mẹ Bảo) đứng từ xa mỉm cười.

"Tôi biết ơn Đại úy Nguyên lắm, nếu không có anh thì chắc tôi mất hết. Mỗi lần anh Nguyên sang chơi, Bảo đều reo lên: 'A! bố Nguyên'. Lúc đấy tôi lại xúc động", chị Năm nghẹn ngào nói.

Còn Bảo, đôi mắt lấp lánh niềm vui, hồn nhiên kể: “Có bố Nguyên, con không còn sợ nữa. Bố Nguyên thường đến đây chơi với con, trong mắt con bố như người hùng. Con ước được làm chú công an giống như bố vì bố mạnh mẽ, cứu giúp được nhiều người".

Đọc bài gốc tại đây.