Diễn viên Cao thị Thùy Linh: Công việc diễn xuất không hợp với tính cách của tôi

03/03 17:34
 

Bất ngờ nổi tiếng với vai diễn đầu tay trong phim “Đào, phở và piano”, nữ diễn viên Cao Thị Thùy Linh chia sẻ với Báo Lao Động về những...

Bất ngờ nổi tiếng với vai diễn đầu tay trong phim “Đào, phở và piano”, nữ diễn viên Cao Thị Thùy Linh chia sẻ với Báo Lao Động về những kỷ niệm khi quay phim, những dư âm mà bộ phim để lại cũng như cảm xúc của cô khi phim được chú ý trong thời gian gần đây.

Xin chào Cao Thị Thùy Linh! Vai diễn cô tiểu thư Thục Hương trong phim “Đào, phở và piano” có vẻ như là “nghề chọn người” với bạn?

- Chắc mọi người cũng đã biết tôi là một diễn viên không chuyên. Thực ra tôi cũng từng có duyên với nghệ thuật khi có thời gian ngắn học trường Đại học Sư phạm Nghệ thuật Trung ương, nhưng sau đó không hợp nên tôi đã chuyển sang học marketing.

Tôi biết đến dự án “Đào, phở và piano” từ một người anh. Sau đó, gia đình cũng động viên tôi đi casting. Tôi đi với tâm thế “được thì vui, không thì cũng là trải nghiệm”. Tôi chỉ dám casting vào vai quần chúng, nhưng không ngờ sau 3 vòng tuyển chọn, đạo diễn Phi Tiến Sơn lại chọn tôi cho vai nữ chính.

Đến giờ tôi vẫn chưa quên được cảm giác hồi hộp xen lẫn lo lắng khi được thông báo đảm nhận vai chính. Đây là một bộ phim rất khó, bối cảnh lại diễn ra vào thời xưa. Hơn nữa, trong số các bạn nữ đi casting cùng tôi có rất nhiều bạn là diễn viên chuyên nghiệp, hoặc ít nhất cũng đã từng có kinh nghiệm biểu diễn. Chắc chắn tôi không thể so được với họ nếu xét về năng lực hay kỹ thuật.

Tôi cũng chưa bao giờ hỏi đạo diễn Phi Tiến Sơn lý do gì chú chọn tôi cho vai Thục Hương. Tôi vô cùng biết ơn chú vì đã tin tưởng trao cho tôi cơ hội này. Chắc ngoài chú Sơn ra chẳng có ai dám “chơi liều” như vậy, vì tôi chỉ là một “tờ giấy trắng tinh”.

Vai diễn Thục Hương đòi hỏi nhiều yếu tố, ngoài ngoại hình ra thì phải biết chơi đàn piano, phải thể hiện cảnh hành động và cả “cảnh nóng”. Màn chạm ngõ điện ảnh của bạn là một thách thức khó đấy nhỉ?

- Đúng là vai diễn này đòi hỏi rất nhiều thứ. Đầu tiên là chuyện chơi đàn piano. Trước đó tôi không hề biết chơi nhạc cụ này. Sau khi nhận vai, tôi lao vào học piano. Suốt 2 tháng trời, ngày nào tôi cũng lên trụ sở Hãng Phim truyện I để học đàn piano, người dạy tôi chính là trợ lý đạo diễn.

Ác mộng tiếp theo của tôi là phần lời thoại. Những diễn viên phụ chỉ thoại vài câu là xong, nhưng với vai chính như của tôi, thoại dài hàng chục trang A4. Những diễn viên có nhiều kinh nghiệm họ sẽ biết cách để từ thoại gốc đưa nét riêng của họ vào, người xem nghe là biết “nhân vật này là của diễn viên này”. Nhưng vì tôi là người mới, nên tôi chỉ cố gắng hết sức để thoại đúng, thoại đủ ý, và sau đó là ra được chất của người con gái Hà Nội thập niên 40 của thế kỷ 20. Tôi đã phải đọc rất nhiều sách mà đạo diễn Phi Tiến Sơn đưa, hỏi bố mẹ về tác phong, cử chỉ, lối ăn nói của con gái thời xưa để làm sao cho ra chất.

Tôi cũng quan sát các cô chú diễn viên kỳ cựu cùng đoàn phim “Đào, phở và piano”. Tôi rất thích cách chú Trần Lực thể hiện thoại, vừa chuẩn, vừa tự nhiên, lại có chất riêng. Khán giả xem là cảm nhận được ngay, mỗi khi chú Trần Lực xuất hiện là nội lực diễn xuất của chú có thể thay đổi hẳn không khí cảnh quay. Mọi người diễn bên cạnh chú cũng được truyền cảm hứng để làm tốt hơn. Tôi cũng phải cảm ơn cô Cao Nguyệt Hằng, người đã chỉ dẫn tôi nhiều kỹ năng diễn xuất.

Bạn mất bao nhiêu đúp để hoàn thành “cảnh nóng” trong phim?

- Mọi người có vẻ rất quan tâm về “cảnh nóng” giữa tôi và anh Doãn Quốc Đam, nhưng thực tế thì cảnh đó chỉ diễn một đúp là đạo diễn ưng ngay. Có lẽ vì lo nên chúng tôi đã chuẩn bị kỹ nhất cho cảnh này! "Cảnh nóng" luôn là một thử thách với bất kỳ ai! Tôi và anh Doãn Quốc Đam có tính cách khác hẳn nhau, chênh lệch tuổi tác, bản thân tôi cũng không nhiều trải nghiệm trong chuyện tình yêu. Chúng tôi đã phải trò chuyện với nhau rất nhiều, tập thoại thật kỹ trước khi on set.

Một cảnh quay cũng rất đáng nhớ với tôi là khi Thục Hương ôm bom ba càng lao vào xe tăng địch. Để thể hiện cảnh đó, tôi phải treo mình trên một sợi dây, đoàn phim có 4 - 5 người xúm lại hỗ trợ tôi cảnh đó. Động tác của người chiến sĩ đánh bom ba càng là một tay nắm gần đuôi bom và gậy, tay còn lại nắm chắc 2/3 gậy, mặt bom chếch 45 độ về phía trước. Khi còn cách mục tiêu 2 - 3m, hạ bom ngang tầm vai, hai tay lao bom vào vị trí đã chọn sao cho bom cùng lúc chạm trên mặt phẳng của mục tiêu mới có thể kích nổ.

Ban đầu một số cảnh hành động sẽ có diễn viên đóng thế. Nhưng sau đó đạo diễn quyết định diễn viên sẽ phải tự thể hiện. Nhiều lần khi đóng những cảnh hành động, tôi bị ngã, đập vào thân xe tăng nên nhiều chỗ trên người bị thâm tím. Nhưng phải thế thì mới có kỷ niệm mà nhớ chứ!

Sau khi “Đào, phở và piano” bất ngờ nổi tiếng, cuộc sống của bạn cũng ít nhiều bị tác động. Bạn đã quen với việc đột nhiên được chú ý chưa?

- Trước khi chính thức công chiếu vào dịp Tết vừa qua, bộ phim “Đào, phở và piano” đã có một buổi chiếu ra mắt (có thể gọi là hoàn công) với các khách mời và một số anh chị báo chí vào tháng 11.2023. Thời điểm đó, chỉ có mọi người trong đoàn và một số anh chị em nghệ sĩ quan tâm, khán giả đại chúng ít người biết đến phim. Hơn nữa đây lại là bộ phim lịch sử cũng khá kén người xem.

Gần đây phim bất ngờ nhận được sự quan tâm lớn của công chúng, tôi cũng như các thành viên khác trong đoàn cảm thấy rất vui. Bao nhiêu công sức, nỗ lực làm phim của chúng tôi trong nhiều tháng trời đã được mọi người ghi nhận. Tôi hy vọng bộ phim sẽ có thể lan tỏa rộng rãi hơn nữa để chạm đến trái tim nhiều người, từ đó lan tỏa tinh thần và sự tự hào với những hy sinh, khó khăn, mất mát của các chiến sĩ cách mạng ngày xưa, để thế hệ trẻ thêm hiểu biết những giá trị đó to lớn và vĩ đại đến nhường nào.

Gần đây đi đâu cũng thấy mọi người bàn tán về phim, tôi rất vui vì chứng tỏ giới trẻ rất quan tâm đến phim lịch sử.

Sau “Đào, phở và piano”, bạn có định tiếp tục gắn bó nghề diễn không?

- Với câu hỏi này, tôi chỉ có thể nói là “tùy duyên”. Thật ra tôi thấy công việc diễn xuất không hợp với tính cách của tôi lắm. Với vai diễn này, tôi thấy khi cơ hội đến thì mình phải nắm lấy, và phim cũng cho tôi một kỷ niệm đẹp trong đời. Sau khi phim đóng máy và bất ngờ được chú ý, cũng có một vài đề nghị đóng phim đến với tôi nhưng tôi chưa nhận lời, bởi thời gian này tôi muốn tập trung vào việc học để hoàn thành tấm bằng đại học marketing. Sau đó tôi mới tính tiếp!

Đọc bài gốc tại đây.