Đảm nhận vai người lính trẻ tên Bình trong tiểu đội 1 ở cuộc chiến 81 ngày đêm bảo vệ thành cổ Quảng Trị của bộ phim “ Mưa đỏ...
Đảm nhận vai người lính trẻ tên Bình trong tiểu đội 1 ở cuộc chiến 81 ngày đêm bảo vệ thành cổ Quảng Trị của bộ phim “Mưa đỏ”, với Lâm Thanh Nhã đó là một vai diễn đầy khao khát và tự hào.
Hành trình từ con số âm và quyết định rẽ ngang sang nghệ thuật
Điều gì đã trở thành động lực khiến anh quyết tâm theo đuổi con đường diễn xuất?
- Tôi vốn tự lập từ nhỏ, mới lớp 6-7 đã đi bán vé số, làm đủ nghề để phụ giúp gia đình. Lên Sài Gòn, tôi vừa theo học ngành Điện tử truyền thông, vừa làm việc tại khách sạn 5 sao suốt 6 năm. Khi ra trường, tôi đứng trước ngã rẽ: Một công việc ổn định với mức lương hơn chục triệu đồng mỗi tháng, hoặc con đường nghệ thuật đầy mạo hiểm. Cuối cùng, tôi chọn theo đuổi đam mê. May mắn là gia đình hoàn toàn ủng hộ, họ chỉ nói: “Con đã trưởng thành, quyết định thế nào, ba mẹ cũng sẽ đồng hành”.Tôi là con út trong nhà. Chị hai đã lo cho tôi rất nhiều. Chị vốn mơ ước học ngành du lịch, nhưng cuối cùng chọn kế toán để có thể phụ giúp gia đình, nhường cơ hội cho tôi. Mãi sau này chị mới tâm sự và tôi thật sự biết ơn tình thương vô bờ bến đó.
Anh đối diện với áp lực kinh tế ra sao trong hành trình theo đuổi nghệ thuật?
- Tôi hay nói vui rằng, xuất phát điểm của mình không phải số 0 mà là số âm. Chính vì vậy, tôi luôn muốn gánh trách nhiệm kinh tế gia đình. Đồng lương đầu tiên của tôi chỉ là 1.000 đồng cho một tờ vé số lúc còn nhỏ. Mỗi ngày bán được 40 tờ, tôi dành dụm mua tập vở, quà vặt hay chơi điện tử. Sau đó, đi làm gỗ được khoảng 3 triệu đồng/tháng. Lên TPHCM học cấp 3, tôi đi làm thêm với mức lương 15.000 đồng/giờ, rồi dần tăng lên 17.000-18.000 đồng. Khi vào khách sạn 5 sao, lương tôi đạt 8 triệu đồng và tăng dần đến gần 18 triệu đồng/tháng.
Năm 2019, khi mới bước ra ngoài, tôi may mắn có hợp đồng quảng cáo đầu tiên, thu nhập hơn 20 triệu đồng/tháng, lúc đó tôi nghĩ “ổn rồi”. Nhưng chỉ nửa năm sau, công việc bỗng chững lại, không có hợp đồng nào. Cảm giác trống rỗng, rảnh rỗi quá nhiều, tôi bắt đầu hoang mang: “Mình chọn đúng không?”.
Điều duy nhất níu tôi ở lại là niềm tin phải đi đến cùng. Có những vấn đề đã xảy ra vừa là áp lực, vừa là vết thương, nhưng cũng trở thành động lực để tôi đứng vững và là những trải nghiệm tốt cho những vai diễn sắp tới.
Khoảnh khắc xúc động khi bước ra phim trường “Mưa đỏ”
Là một diễn viên trẻ, anh đến với vai diễn Bình trong phim “Mưa đỏ” qua quá trình tuyển chọn vai như thế nào?
- Thật sự rất gian nan bởi tôi từng bỏ lỡ buổi tuyển chọn vai ở Hà Nội và TPHCM, hoàn toàn không biết về dự án. Chỉ khi một người bạn gọi báo có vai rất hợp, tôi mới vội vàng tìm cách liên hệ ê-kíp dù đang quay ở Phú Yên. Nhờ có bạn chung với đạo diễn Đặng Thái Huyền, tôi đánh liều nhắn tin cho chị, bày tỏ mong muốn được tham gia, thậm chí chấp nhận bỏ dự án khác. Ban đầu đạo diễn từ chối vì lo tôi bận, nhưng sau cùng đồng ý cho tôi bay ra Hà Nội casting.
Tôi là người cuối cùng thử vai. Lúc đầu đạo diễn định cho tôi thử vai Quang, nhưng sau khi xem, chị nhận xét: “Ánh mắt em có sự hiền hậu trong cái ác. Khi cầm súng, em vừa lạnh lùng vừa day dứt”. Cuối cùng, chị chọn tôi cho vai Bình. Nghe tin đó, tôi vỡ òa, bởi đây là vai diễn mà tôi thực sự khao khát.
May mắn, dự án cho tôi gần một tháng huấn luyện tập trung và thêm 2 tuần ở Hà Nội để học vẽ, điêu khắc, rèn luyện sử dụng vũ khí thật. Những trải nghiệm như bơi sông, sống trong hầm, hành quân dưới mưa… khiến tôi có cảm giác mình thực sự là người lính ngoài chiến trường, từ đó hiểu nhân vật sâu sắc hơn. Tôi xem đây không phải sự hy sinh mà là cống hiến cho nghệ thuật.
Khoảnh khắc bước ra phim trường rộng lớn của Mưa đỏ, điều đầu tiên anh cảm nhận được là gì?
- Ngay khi bước vào phim trường, tôi đã thốt lên: “Điện ảnh Việt Nam ở đây rồi!” Khoảnh khắc ấy khiến tôi vừa tự hào vừa xúc động. Là người con miền Tây, từng bị cho là “hoang tưởng” khi mơ đến Oscar, tôi cảm nhận rõ giấc mơ điện ảnh hiện hữu trước mắt. Bối cảnh hoành tráng, phim trường tái hiện thành cổ Quảng Trị, trang thiết bị hiện đại, ê-kíp tận tình và quá trình tập luyện chung đã tạo nên tinh thần “anh em một nhà” trong từng cảnh quay.
Cảm ơn anh về cuộc trò chuyện!
Đọc bài gốc tại đây.