Thái Hòa: 'Tôi nhiều lần hạ mình xin diễn lại khi vào vai phản diện'

23/09 15:27
 

Diễn viên Thái Hòa cho biết anh thấy căng thẳng tột độ khi nhiều lần hạ mình, dẹp bỏ cái tôi để xin đạo diễn 'Tử chiến trên không' cho diễn lại đến lúc ưng ý.

Thái Hòa sinh năm 1974 tại TP HCM, anh gây ấn tượng trong nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình như vai người chồng nhu nhược trong Cây táo nở hoa, người cha oằn mình lo cho con trong Mẹ Rơm, gã đàn ông háo sắc và tàn nhẫn trong Cái giá của hạnh phúc hay thủ lĩnh đội du kích đầy khắc khổ trong Địa đạo: Mặt trời trong bóng tối. Dịp này, anh trò chuyện về trải nghiệm khi đóng vai diễn mới nhất trong Tử chiến trên không.

- Điều gì ở 'Tử chiến trên không' khiến anh thấy hấp dẫn đến mức nhận vai ngay sau khi gây ấn tượng với 'Địa đạo: Mặt trời trong bóng tối'?

- Đối với tôi, đóng 2-3 phim mỗi năm là quá nhiều và tôi sẽ bị chán nếu các nhân vật có điểm tương đồng. Tuy nhiên, Long của Tử chiến trên không là một nhân vật phản diện khiến tôi thấy thú vị. Thuộc thể loại phim hành động nhưng phim có phần chìm nói về tình thân với rất nhiều câu chuyện cha con, anh em, vợ chồng. Điều đó tạo nên sự khác biệt cho tác phẩm về đề tài không tặc do Việt Nam làm so với các phim khác trên thế giới.

Tôi hy vọng khán giả có thể nhìn thấy phần người trong nhân vật Long. Hắn bạo lực, tàn bạo, thậm chí với cả con mình nhưng rút cục vẫn là một người cha. Câu chuyện giữa hai cha con hắn có sự xung đột nhưng vẫn chất chứa tình phụ tử. Điều đó phần nào cho thấy phần người đằng sau sự tàn bạo của hắn.

Nhân vật phản diện bây giờ được xây dựng có nhiều tầng, nhiều lớp, để khán giả có muốn ghét cũng phải cảm thấy giằng co. Tôi nghĩ đó là điều tạo nên sự thú vị, hấp dẫn của nhân vật phản diện với một diễn viên.

- Đâu là khó khăn lớn nhất với anh khi đóng phim này?

- Tôi không gặp khó khăn về thể lực vì trước đó đã có thời gian dài chuẩn bị cho Địa đạo. Những cảnh hành động với tôi cũng đơn giản. Trước khi quay, tôi chỉ mất một ngày và tập mỗi buổi khoảng hơn chục phút để làm quen với các động tác.

Thế nhưng, có những lúc tôi rơi vào trạng thái vô cùng căng thẳng tột độ vì diễn đến 7-8 đúp vẫn không ưng ý trong khi mỗi lần làm lại là một lần phim trường phải set up từ đầu, mất nhiều thời gian cũng như công sức của đoàn. Cảm giác vì mình mà tiến độ đoàn phim bị chậm, lãng phí công sức của nhiều người thực sự rất khủng khiếp. Tôi suýt nữa mất hai phân đoạn quan trọng vì định buông xuôi, không cố làm lại nữa.

- Những lúc như thế, anh tự thấy mình làm chưa được hay đó là nhận xét của đạo diễn?

- Tôi thấy mình không thực sự là nhân vật, vẫn mang cái tôi khi diễn nên chưa đạt. Có lẽ đạo diễn Hàm Trần cũng nhận ra tôi diễn chưa tới nhưng vì quá căng thẳng và áp lực vì tiến độ nên có lúc anh cũng muốn buông xuôi.

- Và rồi kết quả thế nào?

- Đến khi thực sự buông được áp lực, tôi lại thấy thăng hoa và mọi thứ trở nên rất đơn giản. Vấn đề là để đến được khoảnh khắc đó, tôi phải trả giá bằng sự căng thẳng tột độ, có khi mất đi sự sáng suốt vì cố mãi cũng không tập trung được.

Đối với tôi, điều quan trọng nhất là phải sống trọn vẹn với nhân vật, không có cảm giác nào của bản thân khi diễn mới là thành công. Nếu chưa hài lòng, tôi sẽ cảm thấy khó chịu và xin làm lại dù đạo diễn không yêu cầu. Sau mỗi lần không thành, tôi lại tiếp tục hạ cái tôi, sự tự ái cá nhân, lấy hết can đảm để xin được đóng lại. Cứ như thế, có những đoạn tôi làm đến 7-8 lần thì may mắn mới đến, tự nhiên đạt trạng thái tốt nhất mà không cần phải cố gắng.

Bị rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD), tôi càng căng thẳng thì càng khó tập trung. Phim này lại mang đến vô số những khoảnh khắc stress, cần rất nhiều sự cố gắng.

- Việc bị ADHD ảnh hưởng thế nào đến công việc cũng như cuộc sống của anh?

- Người ADHD rất khó tập trung nên đôi khi tôi gặp khó khăn trong việc học kịch bản hoặc tập trung hoàn toàn vào nhân vật để sống chung với nó nên phải diễn đi diễn lại nhiều lần. Người bị ADHD rất nhạy cảm với áp lực nhưng đó lại là bản chất của nghề diễn viên. Càng áp lực, tôi càng khó thăng hoa. Chỉ khi nào có thể buông lỏng, thực sự thả trôi với nhân vật, tôi mới cảm thấy ổn.

Tôi cũng rất sợ đám đông và thường bị stress khi đến chỗ đông người. Tôi rất sợ đi sự kiện vì cứ bước vào chỗ đông người là thấy căng thẳng đến mức nhớ mặt nhưng không nhớ tên các vị tiền bối. Điều đó khiến tôi cảm thấy mình thật kỳ cục và áp lực nên luôn né tránh các liên hoan phim, sự kiện giải trí.

Từ nhỏ tôi đã không thích sân khấu, đám đông và không bao giờ tham gia đội văn nghệ. Trớ trêu thay, nghề diễn viên lại chọn tôi.

- Anh học cách sống chung với ADHD như thế nào?

- Tôi từng không biết mình có vấn đề về tâm lý, cho đến khi đóng phim với Hồng Ánh và nghe cô ấy nói: "Anh có dấu hiệu bị trầm cảm đấy". Vợ tôi sau đó tìm hiểu và phát hiện ra tôi có dấu hiệu của người bị ADHD. Hiểu được rằng đó là vấn đề không thể khắc phục mà chỉ có thể chấp nhận, tôi thấy dễ chịu. Vợ tôi thì thấy buồn cười chứ chẳng coi là vấn đề. Ngoài các điểm yếu như khó tập trung, thiếu kiên nhẫn, ngại giao tiếp thì người ADHD cũng có điểm mạnh là rất nhiều ý tưởng.

- Anh từng nói nhân vật Long có điểm hấp dẫn ở chỗ ẩn sau vẻ ngoài bạo lực, máu lạnh là tình phụ tử. Khi đóng vai này, hình ảnh các con tạo cảm hứng cho anh thế nào?

- Trước khi bước vào cảnh quay Long đau đớn chứng kiến con tuột khỏi tay mình, tôi cũng tự hỏi bản thân nếu đây là thằng Bom - con trai mình - thì sao nhưng khi vào diễn, tôi chỉ sống với nhân vật và thấy chỉ có thằng Sửu trước mặt mình.

- Bom - con trai lớn của anh cũng đóng phim này, anh trao đổi với con như thế nào trong lần đầu chạm ngõ điện ảnh?

- Bom không chọn điện ảnh là đam mê mà học Công nghệ thông tin. Việc tham gia Tử chiến trên không với con chỉ là cái duyên, được đạo diễn Hàm Trần rủ thì nhận lời. Trước khi con vào phim, tôi chỉ dặn con đọc kịch bản cho kỹ, thuộc thoại như thuộc bài hát con hay hát còn chuyện diễn xuất thì để Hàm Trần quyết định, tôi không can dự. Trên trường quay, dù thấy Bom loay hoay tôi cũng không dám góp ý vì sợ làm nó phân tâm. Tôi tin Hàm Trần sẽ giúp con giải quyết những điều đó.

Sau khi con quay xong, tôi mới hỏi han thêm. Với Hàm Trần, tôi đã làm việc nhiều lần nên biết rõ năng lực, còn Bom chưa biết gì về diễn xuất, chưa có khái niệm về nghề, nên chưa thể khẳng định Bom yêu nghề. Tôi nói với Bom rằng trải nghiệm thế là đủ, nếu muốn làm tiếp thì phải đi học bài bản, vì vậy giờ con cũng đang học để chuẩn bị cho vai diễn tiếp theo. Tôi không chia sẻ với con nhiều về kinh nghiệm đóng phim vì trên mạng có vô số thông tin, chia sẻ của những bậc thầy diễn xuất. Tôi chỉ thành thật với con về quan điểm làm nghề của mình.

Tôi không dạy con mà coi con như một người bạn, suốt 20 năm qua luôn như thế. Tôi luôn nghĩ chắc gì mình đã hơn con để dạy chúng vì con người càng lớn càng nhiều định kiến, không thể trong sáng bằng bọn trẻ. Tôi luôn thành thật với con trong mọi chuyện. Nếu có lỗi hay mắc sai lầm nào đó, tôi sẽ nói với con khi nhận ra thay vì giấu giếm, giữ hình ảnh. Với diễn xuất, con có thể xem cách tôi đóng để học theo khi mới vào nghề nhưng sau này, tôi sẽ có lúc ngồi lại với Bom để chia sẻ về những điểm được và không được của từng vai diễn.

- Được gọi là "ông hoàng phòng vé", anh cân nhắc mức cát-xê ra sao khi được mời tham gia một dự án phim?

- Tôi không nghĩ nhiều đến danh xưng "ông hoàng phòng vé" vì đó là chuyện quá xưa cũ, giờ có quá trời ông hoàng khác rồi. Tôi để vợ lo hết, từ chuyện thỏa thuận cát-xê đến giữ tiền nên không thực sự rõ cát-xê của mình mỗi dự án là bao nhiêu. Cô ấy có thông báo về mức cát-xê nhưng tôi không để tâm nhiều, chỉ tập trung cho vai diễn mà thôi. Cũng may là bây giờ không còn chỗ nào trả quá thấp hay không trả nữa.

Đọc bài gốc tại đây.